DẾ MÈN PHIÊU LƯU KÝ - TÔ HOÀI
Đề 1: Dế Mèn trong Đoạn trích bài học đường đời đầu tiên
MB: Tục ngữ có câu “đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Câu tục
ngữ muốn nói rằng chỉ có ra ngoài xã hội mở rộng tầm mắt trước sự đa dạng của
cuộc sống thì mới có thể trở thành con người hiểu biết và có cách sống đúng
đắn. Điều đó thể hiện rất sắc nét trong hành trình trải nghiệm của Dế Mèn nhân
vật loài vật trong “Dế Mèn phiêu lưu ký”. Tô Hoài là
nhà văn có biệt tài trong mô tả cảnh vật thiên nhiên, miêu tả thế giới loài
thú, côn trùng. Nói đến thế giới nhân vật trong văn của ông không ai là không
biết đến Dế Mèn. Hình ảnh nhân vật
Dế Mèn đã soi rọi cho chúng ta nỗi khát vọng ước mơ và hành động
trong cs.
TB:
- Giới thiệu chân dung Dế
Mèn: Dế Mèn dù dưới
hình thức loài vật, sản phẩm của trí tưởng tượng nhưng đã được nhà văn sử dụng
nguyên mẫu thực tế mà ta thường bắt gặp đó đây trong cuộc sống. Dế Mèn hiện lên
qua lời tự thuật về mình một cách hồn nhiên: “Tôi ăn uống điều độ..làm việc có chừng mực...tôi đã trở thành một chàng
Dế thanh niên cường tráng.” Đôi càng thì “mẫm bóng”, những cái vuốt cứ “cứng
dần và nhọn hoắt” có kém gì nhát dao mỗi khi mèn thử sự lợi hại của những
chiếc vuốt đã co cẳng lên, đạp “phành
phạch” vào các ngọn cỏ làm cho ngọn cỏ gãy rạp. Đôi cánh trở thành “cái áo dài kín xuống tận chấm đuôi”. Mèn
mà vũ lên thì “nghe tiếng phành phạch
giòn giã”. Mèn rất oai vệ kiểu cách và đẹp mã khi chú ta đi bách bộ thì
“rung rinh một màu bóng mỡ soi gương được và ưa nhìn”. Đầu Mèn thì “nổi từng
mảng rất bướng”. Hai cánh răng thì “đen nhánh”, nhai “ngoàm ngoạp” như hai cái
lưỡi liềm máy làm việc. Sợi râu dài một vẻ “rất đỗi hùng dũng”. Điệu bộ vừa
“trịnh trọng” vừa “khoan thai” khi Mèn vuốt râu. Những tính từ chỉ tính chất
màu sắc những hành động gợi tả, những từ láy, so sánh...được nhà văn sử dụng
rất hay, vừa tả được ngoại hình, vừa tả được tâm tính của Dế Mèn. Một chú Dế
cường tráng, bướng bỉnh, điệu bộ rất trịnh trọng và kiểu cách tự ý thức về mình
một cách kiêu hùng. Dế Mèn thật đẹp dáng so với các nhân vật khác trong truyện
hay cùng loài như : Dế Choắt gầy gò, lêu nghêu, Dế Trũi mình dài thườn thượt,
anh Dế Cả bệ vệ hay anh Dế Hai gầy khoeo, ốm yếu, ho hen cùng mẹ với Dế Mèn.
- Dế Mèn tự nói lên tính cách xấu của mình: Bước vào đời, Mèn tự hào về đôi càng, những chiếc vuốt, về cái đầu to, về cái răng, cái râu.. của mình nên chú ta đi đứng oai vệ lắm, làm điệu nhún nhảy, rung lên rung xuống hai chiếc râu...Mèn tự xem mình, kiểu cách mình là “Con nhà võ”, “tợn lắm”, coi thường bất cứ ai. Lúc thì chú ta “cà khịa”, lúc thì “to tiếng”. Tự cho mình là “giỏi”, “tài ba”. Người ta “nhịn”, người ta “nể” nhưng Mèn lại lầm tưởng mình là “tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ”. Mèn đá anh Gọng vó một cái, quát mấy chị cào Cào có khuôn mặt trái xoan, trêu chị Cào Cào, tuy sợ nhưng đã “đưa mắt lên nhìn trộm. Cái hay của đoạn văn là Mèn tự nói lên tính xấu của mình, cái ngông nghênh thói hung hăng của một thanh niên mới lớn. Mèn rất trung thực. Sau này khi đã trưởng thành, khi đã đi chu du thiên hạ, học được nhiều điều khôn, điều hay, Mèn rất ân hận về những hành động ngu dại và nông nổi của mình.
- Dế Mèn tự nói lên tính cách xấu của mình: Bước vào đời, Mèn tự hào về đôi càng, những chiếc vuốt, về cái đầu to, về cái răng, cái râu.. của mình nên chú ta đi đứng oai vệ lắm, làm điệu nhún nhảy, rung lên rung xuống hai chiếc râu...Mèn tự xem mình, kiểu cách mình là “Con nhà võ”, “tợn lắm”, coi thường bất cứ ai. Lúc thì chú ta “cà khịa”, lúc thì “to tiếng”. Tự cho mình là “giỏi”, “tài ba”. Người ta “nhịn”, người ta “nể” nhưng Mèn lại lầm tưởng mình là “tay ghê gớm, có thể sắp đứng đầu thiên hạ”. Mèn đá anh Gọng vó một cái, quát mấy chị cào Cào có khuôn mặt trái xoan, trêu chị Cào Cào, tuy sợ nhưng đã “đưa mắt lên nhìn trộm. Cái hay của đoạn văn là Mèn tự nói lên tính xấu của mình, cái ngông nghênh thói hung hăng của một thanh niên mới lớn. Mèn rất trung thực. Sau này khi đã trưởng thành, khi đã đi chu du thiên hạ, học được nhiều điều khôn, điều hay, Mèn rất ân hận về những hành động ngu dại và nông nổi của mình.
-Bài học đường đời đầu
tiên: Bước vào đời, Mèn
vốn hay cà khịa, hung hăng đã dám “vuốt râu cọp”, coi thường Dế Choắt. Dưới con
mắt Dế Mèn, Dế Choắt hiện ra với hình dáng yếu ớt, xấu xí gầy lêu ngêu như “gã
nghiện thuốc phiện”, cánh ngắn ngủn, râu một mẩu, mặt mũi ngẩn ngơ, hôi như cú
mèo. Chê Dế Choắt có lớn mà không có khôn, lười nhác, ngu dốt. Dế Mèn dám trêu
chọc chị Cốc, với thái độ ngông cuồng xấc xược, ngạo mạn. Mèn cất tiếng hát véo
von: “Cái cò cái Vạc, cái Nông...ăn” làm cho chị Cốc “trợn tròn mắt, giương
cánh lên”. Trước phản ứng của chị Cốc, Mèn biết sợ “chui tọt ngay vào hang, lên
giường nằm khểnh bắt chân chữ ngũ”. Sợ nhưng chú vẫn “tỏ vẻ” thách thức thầm
“...mày ghè vỡ đầu mày ra không chui nổi vào tổ tao đâu !”. Mèn đâu biết cái trò ngu dại của mình mà gây nên tai họa
cho ng láng giềng gầy gò tội nghiệp. Dế Mèn đã biết hối hận về việc làm sai
trái của mình. Dế Choắt đã bị chị Cốc mổ cho “quẹo xương sống, lăn ra, kêu
váng”. Mèn ân hận về cái chết thê thảm của Choắt là do “cái tội ngông cuồng dại
dột” của mình gây ra. Mèn đưa xác Choắt chôn vào một vùng cỏ um tùm, đắp thành
nấm mộ to. Lời trăng trối của Choắt mãi là bài học đường đời cho Mèn và cho mọi
người: “...Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm
muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy!”. Dế Mèn sau khi gây ra cái chết thảm
thương của Dế Choắt chú trở về với cái tính tự đắc, tự mãn khi được bọn trẻ
tâng xưng. Để rồi chính anh Xến tóc đã “dạy” chàng bài học nhớ đời, cắn cụt
luôn hai sợi râu mượt óng trên đầu để mãi về sau “trọc trơn lông lốc”.
So sánh: Tôi có nhớ chủ tịch Hội Nhà văn
Hà Nội có một so sánh ít ai nghĩ đến: "Năm
1941, ngẫu nhiên trong văn học Việt Nam
xuất hiện hai nhân vật: Dế Mèn của Tô Hoài và Chí Phèo của Nam Cao”. Không dĩ nhiên mà
người ta nói vậy. Sự thật là Chí Phèo nhân vật trong tác phẩm cùng tên của Nam
Cao dần mất đi lương thiện, con người anh bị lưu manh hóa do xã hội đưa đẩy.
Còn Dế Mèn trong Tô Hoài lại hướng đến cái lương thiện, ý thức làm người dần
thức tỉnh khi Dế Mèn trải qua một cuộc bể dâu, phiêu lưu của mình trong xã hội.
Sự thức tỉnh theo hướng tích cực đó đã làm cho nhân vật Dế Mèn này được nhiều
độc giả biết đến.
Đó cũng là thành công trong xây dựng nhân vật của Tô Hoài.
Nghệ thuật: Cùng với vốn sống phong phú, tài quan sát sắc sảo, Dế
mèn phiêu lưu ký lôi cuốn người đọc bởi nghệ thuật sử dụng ngôn từ
trong miêu tả và cách kể chuyện. Giọng kể chuyện luôn luôn thay đổi, có lúc
duyên dáng hóm hỉnh, có lúc châm biếm, nhạo báng sâu cay, có chỗ là ngòi bút
trữ tình đằm thắm. Câu chuyện được kể ở ngôi thứ nhất, Dế Mèn tự kể về những
chuyến phiêu lưu qua thế giới loài người và thế giới loài vật. Ở ngôi này,
người trần thuật có điều kiện bộc lộ một cách tự nhiên những suy nghĩ, tâm
trạng của mình. Tô Hoài đã tạo ra một hệ thống ngôn ngữ giàu có và sáng tạo độc
đáo. Ông đã sử dụng thành công những đại từ xưng hô để gọi các nhân vật của
mình. Cách dùng các đại từ đã góp phần tích cực vào việc khắc họa nhân vật đặc
biệt là nhân vật Dế Mèn. Tô Hoài đã từng tâm sự "Viết đồng
thoại Dế Mèn phiêu lưu ký, tôi không biết phân tích nội dung cũng
như cách viết thể loại như bây giờ. Tôi chỉ viết thực tế quanh tôi và tư tưởng
lớp thanh niên như tôi. Mọi nhận xét và thói quen cũng như phong tục của con
người, tôi đều đem dùng cho việc xây dựng nhân vật".
KB: Thông qua nghệ thuật miêu tả tâm lí
nhân vật Dế Mèn, Tô Hoài đã nói lên bài học về sự khao khát sống tự do, độc
lập, tinh thần lao động để sống không nên ngông cuồng mà làm điều ngu dại, biết
ăn năn hối hận về những khuyết điểm của mình, đó là những bài học sâu sắc thấm
thía được Tô Hoài tế nhị đưa vào dưới hình thức tự bạch hồi kí của chú Dế Mèn
đáng yêu. Chính bởi vậy mà nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên cho rằng “Dế
Mèn phiêu lưu ký truyền tải được xúc cảm tâm hồn nhân loại ở tâm lý
tuổi thơ và tính hướng thiện.”
Bổ sung phân tích hành
trình Dế mèn trong Dế Mèn phiêu lưu kí
- Chân dung của Dế Mèn:
phần trên
- Hành trình và những bài
học của Dế Mèn: Vẻ đẹp
nội tâm đã được định hình và phát triển từ đó. Dần dần thấu hiểu lí lẽ ở đời,
trên đường tìm về quê hương xa lắc xa lơ, Dế Mèn gặp chị Nhà Trò, (vốn dòng họ
bướm) bé nhỏ, gầy gò, nhút nhát. Với sức khỏe mạnh mẽ và tài võ thuật, chàng đã
hoá giải hiềm khích, giúp chị Nhà Trò xóa nợ và cùng họ nhà Nhện vui vẻ như
xưa. Dẫu xa lìa mẹ, hai anh từ bé, Dế mèn vẫn luôn nhớ về gia đình, một lòng
hiếu thảo mẹ già và nhường nhịn anh, chẳng màng bất đồng ý kiến. Trên bước
đường phiêu linh, Dế Mèn kết bạn cùng Dế Trũi, tình anh em thủy chung sâu sắc.
Có lúc Trũi mất tích, tưởng Trũi bị bọn Châu Chấu Voi bắt làm tù binh, chàng
nhiều lần ngửa mặt vào không, gọi to tên em thảm thiết. Thế mới biết cuộc sống
Dế Mèn cần phải có bạn bè, thân thích, dẫu phải chia tay nhưng đi đến đâu cũng
không có cảm giác lẻ loi, cô độc và luôn thấy lòng vui, đầm ấm vì bây giờ có
bạn, có bè, có người giúp đỡ chung quanh.
Nhưng thật sự,
người đọc nhớ mãi đến “Dế Mèn” bởi sự phát triển về tính cách. Thuyết phục được
độc giả, bởi sự thay đổi về tính cách hoàn thiện dần dần và cũng có khi lập lại
cái tính nết nghịch ngợm, kiêu căng, hợm hĩnh, coi trời bằng vung để phải đôi
lần ân hận không nguôi về cái chết của Dế Choắt và gây thương tật cho bọn dế
khác trong những lần tỉ thí trên võ đài bạn trẻ. Nhưng rồi, chúng ta lại cười
tán thưởng bởi cái tâm hồn thuần hậu, “giữa đường dẫu thấy bất bình chẳng tha”
trước tình cảnh của chị Nhà Trò yếu ớt khi bị bọn Nhện kéo bè ức hiếp, đòi nợ
cũ.
Cái thú giang hồ xê dịch mãi: đi để nhìn, để ngắm, để nghe, để tích lũy vốn sống, thỏa chí tang bồng. Chẳng thể ở yên một chỗ, dù cậu ta yêu biết mấy cái bờ ruộng, góc đầm nước quê hương; đôi lần trở về thăm thú, chàng vẫn khát khao trước viễn cảnh thiên nhiên mênh mông, bát ngát. Khát khao đất trời, núi non, sông biển, gió mây; lại thèm tiếng nỉ non hay ồn ả của những người bạn chung quanh; thèm cả một bầu trời biêng biếc ráng chiều khi tìm chốn dừng chân lãng tử đôi ngày trên chuyến đường viễn du xa ngát. Nỗi khát khao cứ kéo dài vô tận khi chàng về thăm quê nhà ít lâu, nằm duỗi chân qua khe cỏ ấu, trông thấy mảnh trời xanh như ước vọng đời mình, cứ muốn tiếp tục bay xa, xa mãi.
Cái thú giang hồ xê dịch mãi: đi để nhìn, để ngắm, để nghe, để tích lũy vốn sống, thỏa chí tang bồng. Chẳng thể ở yên một chỗ, dù cậu ta yêu biết mấy cái bờ ruộng, góc đầm nước quê hương; đôi lần trở về thăm thú, chàng vẫn khát khao trước viễn cảnh thiên nhiên mênh mông, bát ngát. Khát khao đất trời, núi non, sông biển, gió mây; lại thèm tiếng nỉ non hay ồn ả của những người bạn chung quanh; thèm cả một bầu trời biêng biếc ráng chiều khi tìm chốn dừng chân lãng tử đôi ngày trên chuyến đường viễn du xa ngát. Nỗi khát khao cứ kéo dài vô tận khi chàng về thăm quê nhà ít lâu, nằm duỗi chân qua khe cỏ ấu, trông thấy mảnh trời xanh như ước vọng đời mình, cứ muốn tiếp tục bay xa, xa mãi.
Qua các chuyến lữ hành, tính cách con
người trong Dế Mèn tốt đẹp hơn lên, biết ân hận khi dại dột, biết mưu trí để
tìm đường thoát hiểm, biết hiếu cùng mẹ, anh, biết thủy chung cùng bè bạn,
không ngại nguy khó giúp người cô thế hay trên đường tìm bạn. Cứ lên đường! Lên
đường! Mỗi bước chân giúp chàng đổi thay tính cách. Mỗi sớm, mỗi chiều lại được
gặp một cảnh vật mới. Lúc nào cũng mong đi tới một nơi xa lạ, nao nức, bồi hồi
được thấy trời xanh, ánh sáng vàng những nắng.
Ôi, người đọc gần với Dế Mèn là thế, yêu
thích Dế Mèn vì được gởi gắm tâm trạng hoài bão của mình qua gót chân phiêu
lãng. Theo bước chân chàng, tâm hồn ta rộng mở. Sau mọi trải nghiệm buồn vui, thành
bại ở đời, qua các chuyến phiêu du, ta lại cùng Dế Mèn hăm hở bày cuộc chơi
khác. Chính cái say sưa đó, với cách nhìn lạc quan về thế giới đã đem lại cho
người đọc đôi nét bâng khuâng, mềm mại cõi lòng.
Những sinh hoạt đời thường, cách đấu
tranh sinh tồn của Dế Mèn bình dị mà ấm áp bời lòng nhân hậu và ý chí dấn thân,
cái xấu trở nên tốt đẹp hơn, thánh thiện hơn. Qua hình ảnh Dế Mèn, người đọc
như được thấy chính mình, nỗi ước vọng khát khao trong cuộc sống; yêu thích,
muốn mong được tìm hiểu nhiều điều mới mẻ. Và đó cũng là niềm tha thiết được
đi, được bơi, được thỏa chí tang bồng thoát khỏi cái vỏ bọc an nhiên, làm kiềm
hãm sự phát triển, đa dạng của vẻ đẹp muôn màu cuộc sống. Đi cũng là học – Hỡi
các bạn học sinh của tôi ơi, mình cũng sẽ đồng hành cùng Dế Mèn tìm đến chân
trời bao la của trí tuệ để được đổi thay tính cách và số phận. Chỉ thay đổi
được hoàn cảnh khi biết ước mơ và hành động. Chắc chắn Dế Mèn mãi mãi là người
bạn định hướng thủy chung của thế hệ tuổi thơ Việt Nam và thế giới.
- Nghệ thuật miêu tả nhân
vật: phần trên
KB:
Sự nghiệp văn học của Tô Hoài vô cùng đồ sộ, nhưng nhắc đến Tô Hoài, người ta
không thể không nhắc tới Dế mèn phiêu lưu ký. Tác phẩm này, với
nghệ thuật viết văn miêu tả độc đáo, đã làm rạng rỡ tên tuổi Tô Hoài. Nhờ năng
lực quan sát, miêu tả tinh tế, Tô Hoài đã mở ra một thế giới nghệ thuật kỳ thú,
vượt lên thời gian, đem lại niềm vui thích không chỉ cho trẻ em mà ngay cả với
người lớn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.