Hết rồi còn chi đâu tôi ơi
Vùi lại tất cả tâm tư thôi
Dẫu biết hắt hiu còn vương mãi
Thì thôi hãy cứ bỏ quên đời
13/10/2013
Tôi buộc lòng tôi với mọi người, Để tình trang trải tới muôn nơi, Để hồn tôi với bao hồn khổ, Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời.
Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013
ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ
26/9/2013Thơ: Lý - Thảo
Sớm nay nghe tin gió đông về
Mẹ ơi có lạnh một miền quê
Phương Nam mùa này trời nóng lắm
Ngoài Bắc chắc giờ lạnh tái tê
Con thương đôi bàn tay nhỏ bé
Gạch đá góc cạnh mẹ bưng bê
Tay cuốc, tay xẻng phơi sương gió
Ruộng lúa đồng nương đủ bộn bề
Trời chớm vào đông rồi mẹ nhé
Nhớ mặc áo ấm kẻo gió se
Công trường trang bị ủng, tay lót
Cho làn da mỏng bớt sun suê
Đông qua xuân tới con sẽ về
Đọc vần thơ nhớ cho mẹ nghe
Rằng con nơi xa luôn mong mẹ
Hối hận rằng con nỡ xa lìa.
Xêxê của mẹ
TỰ TÌNH LÚC NỬA ĐÊM
Thơ: Lý - Thảo3h sáng 18.9.2013
Màn đêm đen chìm sâu trong tĩnh mịch
Hơi thở ai dục dịch tiếng dồn vang
Như gấp gáp dồn đuổi giấc mộng vàng
Trong chiêm bao mà không một phút nghỉ.
Có khi nào ta say cũng thế nhỉ
Bởi hồn ta nào có lúc bình yên
Biết bao đêm trăn trở tìm một bến
Cả trong mơ cũng thấy lạc biển trời.
Xêxê
TRUNG THU TÔI NHỚ TUỔI THƠ
Thơ: Lý - Thảo15.9.2013
Một mình tôi bước trên con phố dài
Trông hàng ngàn những chiếc bánh đủ loại
Tròn
Vuông
Dòng người cuồng vào mua bán
Ngập tràn
Cả những chiếc đèn ông sao đảo chao muôn tia sáng chói loá
Ôi nhớ quá!
Trung thu món quà tuổi thơ tôi.
Chợt nhớ hồi
Trước đêm rằm dăm đôi ba bữa
Rủ nhau lên rừng kiếm nứa
Chẻ, gọt rồi xâu gộp thành ngôi sao
Kiếm quyển vở nào đã viết lên hết
Lấy đất sét đỏ vàng và than đen
Và tô lên đủ loại màu nhem nhuốc.
Đã có lúc
Hái lấy quả quýt xanh
Xâu thành hình chú cuội
Hái đôi quả bưởi vàng
Xẻ nửa làm cung trăng
Cắt giấy trắng dán quanh chiếc lõi ngô làm váy cho chị hằng
Lấy hạt cơm làm hồ
Lấy rơm khô làm tóc.
Cũng có lúc
Lấy bùn đất làm bánh
Nặn thành đủ loại hình.
Rồi tới đêm trăng thanh
Kéo nhau ra bờ ao đứng
Thi xem ai ném đá trúng vầng trăng
Chán chê thì chơi khăng, hay ngồi lê chơi chắt, chuyền, cờ người, cờ vây.
Trung thu tuổi thơ tôi là thế đấy
Chứ nào có giây phá cỗ đêm rằm.
Hơn hai mươi năm
Tôi vẫn nhớ ngày xưa
Nghịch ngợm, ngây ngô
Nhưng có những đêm rằm sáng tỏ.
Còn bây giờ
Bơ vơ trên đường phố
Nhìn bao kiếp trẻ thơ
Không nhà cửa
Không nơi nương tựa
Đang lang thang nơi đầu đường xó chợ
Đánh gjày xi, hát rong, bán vé số
Mỗi đêm về nằm ngủ
Trong những ổ tối tăm
Mơ về chuỗi đêm rằm
Sâu thẳm
Miên man
Lòng tôi lại ngập tràn
Niềm khát khao với vô vàn mong ước
Trăng soi đáy nước
Trăng rọi tuổi thơ.
Xêxê
TA CHẲNG CÒN AI
14.9.2013thơ: Lý - Thảo
Ta chỉ còn ta chẳng còn ai
Ngần ngơ phè phỡn bóng đêm dài
Tường che một cõi hồn heo hút
Sầu đong khoé mắt một hình hài.
Trăng nhòm khe cửa cười với ai
Hay thấy đời ta quá khôi hài
Dấn thân biển đời đầy bão tố
Đông tây nam bắc vượt trùng đài.
Long đong lận đận một thiên thai
Đêm về ô cửa chẳng then cài
Ôm vầng trăng khuyết chờ một nửa
Một nửa chân trời đã phôi phai.
Ngày qua tháng lại chẳng còn ai
Vẫn mình ta đó ôm mộng hoài
Nhiêu mộng cũng tan cũng vỡ vụn
Ta chỉ còn ta chẳng còn ai.
Xêxê!
THƯƠNG CỤ GIÀ TRÊN XE BUS
13.9.2013thơ: Lý - Thảo
Hôm nay tôi ngồi trên xe
Gia đình nhà nọ cũng kề dãy bên
Mẹ thì ngồi tít đầu trên
Bố thì ngồi dưới ghế êm một nhà
Thằng con ngồi giữa mẹ cha
Xe thì đông nghịt ông già ghé chân
Tuổi cao thêm liệt một chân
Vậy mà thằng bé khóc ầm kêu to
Cuối đầu cất giọng òm xo
Ông bà đua chửi ông to bà hùm
Hai người đua vặn volum
Chửi luôn tài xế um xùm khắp xe
Chửi rằng mua vé một bề
Bỏ tiền ra đó chẳng hề ngồi nguyên
Lại còn bắt người ké xen
Ông kia đứng dậy (không) tôi lên ra rìa
Ông già cứ thế im re
Vì xe đông quá ai rè ông thương
Tôi thì đứng, chẳng ghế nhường
Thấy thương thấy tội cùng đường cho ông
Thấy rằng thời này tệ không?
Người đâu vô cảm chỉ trông vào mình
Có tiền là có quyền linh
Người nghèo cứ khổ chùng chình mãi thôi!
Xêxê
TỰ TÌNH MÙA THU
Thơ: Lý - Thảo12.9.2013
Thu tàn theo đi ngàn lá úa
Đông qua xuân về sắc trời cho
Ai ơi đừng sầu một quãng vắng
Cứ mặc trời thay chớ buồn lo.
Vòng xoáy tự nhiên ai ngăn nổi
Đâu phải vị thần phép đầy tay
Hoá bầu trờj xanh xuân xuân mãi
Để cho ai thoải mái hương đời.
Thu tàn, thu cuốn mặc thu trôi
Úa cây, úa lá, chả úa đời
Bước dưới trời thu ta bỡ ngỡ
Sầu đâu đong mãi, chỉ một thời.
Xêxê!
CÓ LẼ TÌNH TÔI ĐÃ CHẾT RỒI
Thơ: Lý - Thảo10.9.2013
Có lẽ tình tôi đã chết rồi
Chẳng còn ai nữa đến bên tôi
Một lần duyên lỡ một đời khổ
Chôn chặt niềm tin một cuộc đời.
Có lẽ tình tôi đã chết rồi
Nhỏ nhoi hi vọng cũng tàn phôi
Đêm về gieo chi tình trong mộng
Mộng lúc tàn canh được mấy hồi.
Có lẽ tình tôi đã chết rồi
Gồng mình nhận lấy kiếp đơn côi
Ngậm đắng bờ môi tàn theo gió
Nuốt lệ bờ mi phút ngậm ngùi.
Có lẽ tình tôi đã chết rồi
Chẳng còn dám ước kiếp chung đôi
Chẳng mơ ân ái một lần nữa
Ngàn giấc chiêm bao mãi xa vời.
Có lẽ tình tôi đã chết rồi
Nhếch mặt thôi cố gắng gượng cười
Đã có bao lần tôi tự hỏi
Sao tình tôi chết sớm vậy trời?.
Xêxê
ỐM
Ta đã ốm vài hôm liềnCơm ăn chẳng đặng liên miên thế này
Họng đau ho suốt đêm ngày
Hỏi sao có thể không gầy xanh xao
Thuốc thì đã uống thưở nào
Viên này loại nọ nhờn sao ấy rồi
Bao giờ mỡ thịt thêm bồi
Thay da bọc lấy xương lồi khắp thân
Bao giờ khuôn trở hồng nhan
Cho người chẳng phụ cho an tấm lòng
Cứ hoài ốm vậy bằng không
Người chê bệnh tật chạnh lòng làm sao
Xương lồi má hóp hanh hao
Nào đâu muốn vậy cớ sao chê mình
Thôi thì cứ thế lặng thinh
Mặc người lạnh cảm chẳng (thương) tình thì thôi
Mai này ta khoẻ lại rồi
An cư yên nghiệp mấy hồj béo ngay
Mặc người nói xấu nói hay
Ta dù có ốm nhưng ngay tấm lòng.
29.8.13
Xêxê
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)