Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

VÀO ĐỜI
Nay xa lớp chỗ ngồi kia trống vắng
Chẳng còn đâu màu áo trắng tinh khôi
Mọi tiếng cười bỗng trở nên thầm lặng
Cành phượng thắm đã rớt rụng từ đây.

Nay xa lớp chẳng còn thấy bóng thầy
Bục giảng ấy lắng giọng ai trìu mến
Nhịp thời gian thổi bụi phấn rụng rơi
Thầy cô ơi! Ôi thèm một tiếng gọi.

Nay xa lớp chập chững bước vào đời
Tuổi đôi mươi lê đôi dày chẳng gót
Nâng từng bước mà đôi chân thậm thọt
Biết bao giờ chai gót dẫm trông gai.

Ôi tương lai phủ hoài mây đen tối
Chẳng thân quen chẳng Bác Hồ đưa lối
Chẳng ánh sáng soi rọi chút niềm tin
Thôi đành tìm chốn đồng nương heo hút

Ôi con đường ngày xưa tôi vẫn bước
Hai mươi năm chẳng thêm chút lụa là
Học chi hoài suốt đời rồi cũng vậy
Sái nhà chùa muôn thuở quét lá đa.
          ST: 18/6/2013 Thaolyls91@gmail.com

Nếu một ngày anh cất bước ra đi
Để bảo vệ bình yên chung đất nước
Phải xa nhau nơi bến bờ tổ quốc
Vẫn còn em sẽ đợj ngày anh về

Tình đôi ta đã trọn vẹn câu thề
Dù mỗi đứa nơi đầu non ngọn biển
Xin yêu anh tình chung thuỷ vĩnh viễn
Đợj anh về mình cùng kết se duyên
17.6.13 ls thaoly

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013


          NỐT RUỒI YÊU


Nốt ruồi ngây thơ
Có tự bao giờ?
Tôi cũng chẳng biết nữa
Mà theo tôi suốt quãng đời tuổi thơ.
Chưa một lần thấy mẹ kể chuyện ngày xưa
Tôi băn khoăn có đôi lúc ngờ ngợ.
Nốt ruồi ngây thơ
Có từ bao giờ?
Mà theo tôi lớn dần theo năm tháng
Thưở thiếu thời tôi chẳng thà để ý
Bởi sắc đẹp tôi đâu thiết làm chi.
Rồi đến khi dậy thì con gái
Đối gương soi mà lòng e ngại
Có đôi lúc lòng chợt nghĩ dại
Tẩy nó đi cho lòng bớt tái tê
Nhưng rồi tôi lại quên đi.
Có đôi lúc thầm thì người ta bảo
Nốt ruồi duyên bao ánh mắt trao nghiêng.
Tôi chẳng biết duyên chi nữa
Bao năm qua rồi tôi vẫn còn bơ vơ.
Nốt ruồi ngây thơ
Có tự bao giờ?
Vẫn còn đó
Một màu đen bóng loáng
Vẫn trường tồn theo năm tháng qua rồi
Chứng kiến bao con người đã nhìn tôi và mất hút
Thay đôi mắt nhìn thẳng vào sự thật
Ôi nốt ruồi chân thật
Nốt ruồi đáng yêu
Trong nỗi khổ đau tươi đẹp hơn nhiều.

          10/6/2013 Lạng Sơn





HOÀI NIỆM THỜI SINH VIÊN



Hè lại về ngàn ve kêu rệu rã
Lăng tím kia rớt rụng khắp phố phường
Tình yêu thương đong đầy ba năm học
Mà bỗng chốc như gió vụt bay xa

Thời gian qua tôi học chung với bạn
Bao niềm vui bao nỗi buồn vô hạn
Mỗi sớm mai sát cánh bên mái trường
Giờ chỉ là phút hoài niệm mà thôi

Ba mùa xuân thấm thoắt rồi cũng trôi
Mỗi chúng ta đi mỗi đường mỗi ngả
Niềm hy vọng chẳng một ai gục ngã
Trên con đường chúng ta đã chọn đi

Cuộc vui nào cũng có phút chia ly
Dẫu mai đây có đầu non ngọn biển
Xin gửi mây gửi gió tình thương mến
Gửi bạn tôi kỉ niệm tuổi học trò



9/6/2013 Thaolyls91@gmail.com





BA NĂM NGƯỜI ẤY VÀ TÔI

                            
Ba năm ngày ấy qua rồi
Thời gian ngắn ngủi vội trôi hỡi người
Ba năm học ấy với tôi
Như cơn dông bão mưa rơi đầu hè
Ngày đêm cứ rộn tiếng ve
Càng thêm bối rối càng se cõi lòng
Ba năm học ấy còn không?
Gần trang sách vở đục trong tiếng đời

Ba năm ngày ấy đừng trôi
Đừng mang kỉ niệm phai phôi nhạt màu
Đừng cho năm tháng qua mau
Đừng vơi nỗi nhớ thêm sầu lòng ai
Ba năm chẳng phải quá dài
Đong đầy kỉ niệm mộng hoài sinh viên
Ba năm ngày ấy điền viên
Cùng chung một lớp hàn huyên chuyện trò

Ba năm đong tình thầy trò
Mà nay mưa bão trở đò nơi nao?
Ba năm ngày ấy người hao
Ân cần tiếng dạy tiếng rao học trò
Ba năm người ấy đưa đò
Công lao trời biển đếm so nào bằng.

Ba năm ngày ấy đã từng
Tôi cùng người ấy đã chung sớm chiều
Ba năm biết mấy thân yêu
Mà nay trời bỗng trao điều oái oăm
Tình thầy tình bạn xa xăm
Xin cho muôn kiếp vạn năm tình người.
                                      Lạng Sơn 6/6/2013 Thaolyls91@gmail.com

      NUỐI TIẾC

Đông lạnh giá sẽ mau trôi qua thôi
Cành cây trụi sẽ trồi lên mầm mới
Xuân lại về xanh thắm trải muôn nơi
Nhưng người ơi! chớ đừng vui mừng vội

Mùa xuân đến cây kia vẫn nảy trồi
Lá vẫn xanh xanh thắm tận chân trời
Mỗi xuân qua thân càng thêm già cỗi
Và lá kia cũng dần chơi vơi rồi

Từng mùa xuân thấm thoát lặng lẽ trôi
Dẫu trời kia có thay màu thay vẻ
Thì gốc kia cũng một mình lặng lẽ
Trông lá rụng khe khẽ từng ngày.
25/5/2013


 TỰ TÌNH CHUYỆN THI CỬ

                   13/6/2013 thaolyls91@yahoo.com
Ngày mai ta đã thi rồi
Mà nay ta vẫn còn ngồi chơi Face
Trời thì nóng nực thế này
Hỏi sao có thể ngồi ngay học bài
Xưa nay thi phận học tài
Thời nay đỗ đậu có ngoài tiền đâu
Nghèo thì cố học làm giàu
Học đi học mãi tiền đâu chẳng còn
Tuổi thì hãy vẫn còn non
Chỉ lo học hết (lại) về vườn trồng cây.
Sinh ra trong kiếp hoạn này
Nhà thì nghèo sẵn ngày ngày ruộng nương
Người quen chẳng có một phương
Hỏi đây mai đó có đường đi không?

THỨ BẢY ĐÁNG GHÉT

                   Thứ 7, 11/5/2013
Lại đến rồi ngày thứ bảy đáng ghét
Trải nỗi buồn lê lết suốt đêm thâu
Thoáng nghĩ rằng người ta có nhau
Mà riêng tôi cô đơn lẻ bóng.

Thứ bảy rồi tôi lại chịu cảnh sống
Bánh mì khô nhai vất vả khó nhọc
Tô mì úp là hạnh phúc trông mong
Túi trống không mà muốn về chẳng được.

Có những lúc bụng sôi sùng sục
Mẩu bánh mì cũng là niềm mơ ước
Một cốc nước nữa là quá được
(Và)
Một giấc thôi, thứ bảy sẽ mau trôi.


VỀ ĐÂU

                   Thaolyls91@gmail.com
                             Chiều 23/5/2013
Biết về đâu giữa hai ngả đường?
Một quê hương nơi chôn rau cắt  rốn
Một  nơi chốn mẹ già bận rộn
Chốn hàng hiên mẹ ngóng trông con.

Biết về đâu khi chẳng có lối mòn?
Một tình yêu nơi đất người lạ khách
Một con đường sạch bóng người thân quen
Đầy lo sợ cùng bao nỗi muộn phiền.

Biết về đâu, con biết đi về đâu?
Như con thuyền không bến dừng bến đỗ
Sóng dồn dập còn gió tốc ngược xuôi
Biết bao giờ gió ngừng sóng lặng thuyền êm trôi?


                     




KÍ ỨC TUỔI THƠ TÔI

 Nhịp thời gian thấm thoắt vội đưa thoi

Cuốn trôi đi kí ức của một thời
Ngày hôm nay tôi hồi hương chốn cũ
Bỗng nhớ lại chuỗi kỉ niệm ngày xưa

Nhớ những ngày tuổi tôi còn bé thơ
Giữa trưa hè tắm rong bên bờ suối
Thắt ống quần lấy làm chiếc phao bơi
Phơi da trần mà cười vui thỏa thích

Nhớ những ngày rủ nhau bắt chim chích

Đem thả lồng và nghịch suốt sớm hôm
Hết châu chấu lại bắt nó ăn cơm
Ôi! Thời ấy sao mình quá nghịch ngợm

Nhớ những ngày rủ nhau đi học sớm
Cắp sách trên lưng trèo đèo lội suối
Chiếc đèn pin tờ mờ trong bóng tối
Đôi chân trần dẫm bước mọi chông gai

Nhớ những ngày tôi chẳng chịu học bài
Đứng góc bảng mà chẳng chút e ngại
Vẫn cười tươi mà chẳng biết lỗi
Thầy vội đáp “Tôi chịu thua cô rồi”

Ôi! Một thời tuổi thơ đã qua rồi
Chẳng còn đâu nữa tháng ngày vui!
             LẠNG SƠN, 1/6/2013


 TÌNH ĐẦU KHÔNG DÁM NÓI

Lặng nhìn bốn phương mây bay gió thổi
Cuốn trôi đi kí ức của một thời
Thưở yêu anh tình đầu không dám nói
Thưở một thời tôi vẫn là đôi mươi

Ngày anh đi là ngày dông bão nổi
Gió cuồn cuộn, sấm chớp cùng mưa rơi
Tôi tới trường còn anh vào bộ đội
Phút chia tay mỗi đứa về một nơi

Những tháng ngày tôi sống trong lẻ loi
Có đôi lúc thấy lòng mình bối rối
Có đôi lúc chợt bật lên tiếng gọi
Rằng “Anh ơi! Em đã yêu anh rồi!”

Hai mùa xuân thấm thoát lặng lẽ trôi
Anh trở về trong niềm vui phấn khởi
Lời yêu anh ngậm ngùi chưa kịp nói
Vòng tay anh đã ôm trọn tôi rồi.

Niềm hạnh phúc đã trở về trong tôi
Đâu biết rằng tháng ngày anh vẫn đợi
Bao tuần trăng là bao đêm mong mỏi
Ngày gặp anh hoa mưa bay đầy trời.
                                      ST ngày 7.5.2013

LĂNG TÍM NHẠT        
Chiều qua phố bằng lăng lại nở rộ
Màu tím nhạt rủ dọc đường tôi đi
Phủ từng cánh mỏng manh trên nền đá
Chút gió thoảng đôi cánh mỏng bay xa

Gợi một thời bằng lăng tím đã qua
Vẫn con đường tôi cùng anh sánh bước
Nhặt cánh hoa xếp dòng chữ yêu thương
Vạt nắng chiều soi rọi cả con đường

Ngày hôm nay bước tiếp trên phố phường
Chiều không thắm còn mình tôi lẻ bước
Màu cánh lăng chẳng đậm như thuở trước
Vị tháng năm đôi cánh tím nhạt màu.
16.5.2013 

  YÊU ANH - NGƯỜI LÍNH BIỂN
                 thaolyls91@gmail.com
Ngày gặp anh nơi bến phà lộng gió
Anh lên đường vì màu cờ sắc đỏ.

Thoáng nhìn anh đôi mắt đăm chiêu
Anh ngây ngô như có gì không hiểu
Em xao xuyến bên nụ cười hiền dịu
Thẹn thùng sao chẳng nói nên lời.

Một chút thôi
Khoảng thời gian ngắn ngủi trôi
Anh ra khơi đến nơi xa xôi của tổ quốc
Em cũng bước về rừng cao núi thẳm.

Nơi đảo vắng biển nước xa xăm
Anh vẫn đó một miền đất nhỏ
Em chốn đây núi ngàn sương phủ
Dành trọn anh một mối tình thủy chung.

Em cô đơn trên mây núi chập chùng
Đem kiến thức về dân với bản
Anh lẻ bóng trên màu nước xanh ngàn
Đem hạnh phúc cho muôn vàn đời sau.

Định mệnh phũ chẳng cho ta bên nhau
Nhưng em vẫn đợi một kiếp tình muôn thuở
Phút giây đầu ngày gặp gỡ
Em đâu ngờ sẽ yêu anh - người lính biển.

CẢNH KHUYA, RẰM THÁNG GIÊNG - HỒ CHÍ MINH
Dàn ý
BÀI CẢNH KHUYA:Tiếng suối trong như tiếng hát xa, trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa/ cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ/ chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”.
1.Mở bài: Trăng là nguồn cảm hứng bất tận của biết bao nhiêu thi nhân từ xưa cho đến nay, ánh trăng ko chỉ mang lại vẻ đẹp cho thiên nhiên đất nước mà hơn thế có những lúc ánh còn trở thành người bạn tri kỉ, để mỗi người có thể chia sẻ buồn vui. Bác Hồ của chúng ta cũng vậy, Người tìm đến trăng để giãi bày cảm xúc. Trong đó có bài “Cảnh Khuya”:Tiếng suối trong như tiếng hát xa/ Trăng lồng cổ thụ bong lồng hoa/ Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ/ Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”. Bài Cảnh Khuya được chủ tịch Hồ Chí Minh sáng tác năm 1947. tại chiến khu Việt Bắc. Giữa hoàn cảnh kháng chiến gay go, gian khổ. Bác vẫn gữ vững phong thái ung dung, tự tại, lạc quan, vẫn dành cho mình những phút giây thanh thản để thưởng thức vẻ đẹp kì diệu của thiên nhiên. Bác coi thiên nhiên là nguồn động viên tinh thần lớn lao đối với mình.
2.Thân bài:
- Cảm nghĩ về hình ảnh trăng: Cảnh đêm trang rừng êm đềm, thơ mộng: Câu 1 và 2: “Tiếng suối trong như tiếng hát xa  Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa. Đọc hai câu thơ này ta cảm nhận được một không gian tĩnh lặng, đó là vào một đêm khuya trong khu rừng của chiến khu Việt Bắc, nơi đang diễn ra một cuộc kháng chiến vô cùng ác liệt của quân và dân ta trong 9 năm chống quân Pháp xâm lược. Giữa bề bộn công việc ấy, Bác Hồ của chúng ta vẫn dành một khoảng thời gian để tìm đến với thiên nhiên hiện lên như một bức tranh phong cảnh thật đẹp. Ta có thể thấy tất cả như đang chìm đắm say sưa trong khung cảnh thiên nhiên của đất trời. Cảnh vật như ngừng lặng, chỉ nghe đâu đây tiếng suối chảy rì rầm và nghe văng vẳng như tiếng hát cất lên nhẹ nhàng trong trẻo, lan toả, ngân vang khắp núi rừng. Đặc biệt là âm thanh càng trở nên nhẹ nhàng, ngân vang khi nó được cất lên dưới ánh trăng vàng. Ánh trăng sang chiếu vào lá và hoa tạo nên vẻ đẹp lấp lánh. Hoa lá nghiêng bong trên mặt đất tạo nên những bức tranh lấp loá, lúc ẩn lúc hiện. Hoa lá cỏ cây và ánh trăng lồng quyện vào nhau, trăng đan vào cậy cổ thụ, trăng tràn vào hoa. Hình ảnh trăng lồng hoa này khiến ta gợi nhớ đến câu thơ trong Chinh Phụ Ngâm Khúc:Hoa giãi nguyệt, nguyệt in một tấm,/Nguỵêt lồng hoa, hoa thắm từng bông/Nguyệt hoa hoa nguyệt trùng trùng”. Thế nhưng bức tranh của thơ xưa đọc lên ta thấy đượm buồn và ko thể hiện đc rõ nét vẻ đẹp thơ mộng, trong trẻo của thiên nhiên. Và có một sự khác biệt nữa là bức tranh của Bác Hồ có sức sống hơn hơn khi giữa khung cảnh đó ta còn nghe tiếng suối chảy như tiếng hát xa vọng lại. Tiếng hát khiến cho không gian của đêm khuya vắng lặng như chợt tỉnh, ở đây Bác Hồ đã sử dụng nghệ thuật lấy động để tả tĩnh, lấy tiếng suối để gợi tả sự yên tĩnh, vắng lặng của đêm khuya ở chiến khu Việt Bắc. “Tiếng suối trong như tiếng hát xa”. Đọc câu thơ ta nghe văng vẳng như âm vang của tiếng suối chảy ở Côn Sơn mà sáu trăăm năm về trước Nguyễn Trãi đã từng nghe thấy:Côn sơn suối chảy rì rầm/ Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai”. Chỉ có 2 câu thơ ngắn gọn nhưng khi đọc lên chúng ta như thấy hiện ra 1 bức tranh tuyệt đẹp. Ở đó có dòng suối chảy, hơn thế còn có cả tiếng suối chảy róc rách. Và tất cả như đang ẩn hiện dưới bóng cây loang loáng ánh trăng. Ánh trăng trong veo, vàng dịu toả khắp cánh rừng tạo nên một khung cảnh đẹp, lung linh huyền bí. Bài thơ gồm 4 câu thơ vậy mà Bác đã dành 1 nửa để miêu tả thiên nhiên, nên mới đọc qua ta tưởng Bác đang thả tất cả tâm hồn của mình với thiên nhiên và ta có cảm giác như vẻ đẹp thiên nhiên khiến tâm hồn Bác thật sự thanh thản, tạo quên đi những khó khăn vất vả của cuộc kháng chiến đang diễn ra gay go, quyết liệt.
Nếu ở 2 câu thơ đầu Bác chỉ miêu tả về thiên nhiên thì đến 2 câu thơ cuối ta chợt nhận thấy đó là 1 tâm hồn đang trằn trọc “chưa ngủ” vì 1 lẽ rất cao cả “lo nỗi nước nhà”:Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ/ Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”.  Hai câu thơ cuối giúp ta thấy rõ hơn con người của Bác. Một con người yêu thiên nhiên tha thiết nhưng cũng chính vì yêu thiên nhiên mà luôn lo cho sự nghiệp của đất nước.Đây chính là nỗi lòng, là tâm tình của thi nhân, của vị lãnh tụ.Đồng thời ta cũng có thể thấy Bác Hồ của chúng ta dẫu bận trăm công nghìn việc nhưng Bác vẫn dành thời gian để chiêm nghưỡng thiên nhiên. Có lẽ thiên nhiên chính là người bạn giúp Bác khuây khoả, bớt đi sự vất vả mà hàng giờ hàng phút Bác phải trăn trở suy tư. Từ đây ta nhân thấy Bác là một người luôn biết hài hoà giữa công việc với tình yêu thiên nhiên.Và càng yêu thiên nhiên thì trách nhiệm đối với công việc càng cao bởi ta có thể nhận thấy đằng sau hình ảnh người ung dung ngắm trăng đó là một nõi khao khát về một đất nứơc thanh bình, để ngày ngày con người đc sống tự do, hạnh phúc. Dương như trong Bác luôn xoáy sâu câu hỏi: Biết đến bao giờ đất nứơc mới đc tự do để con người thoả sức ngắm trăng? Đọc đến đây ta càng hiểu rõ hơn con người của Bác đó là một người luôn canh cánh trong lòng nỗi lo vì dân vì nước. Trong một số bài thơ của Bác ta cũng thấy điều đó. Chẳng hạn bài:  Một canh... hai canh... lại ba canh,/Trằn trọc băn khoăn, giấc chẳng thành/ Canh bốn, canh năm vừa chợp mắt,/ Sao vàng năm cánh mộng hồn quanh.Sự hi sinh của Bác đã đc đền đáp, đất nước chúng ta đã thanh bình,tự do, hạnh phúc.Chúng ta có thể thả sức ngắm trăng và dưới ánh trăng lung linh huyền ảo ấy ta vẫn như thấy đâu đây hình ảnh Bác ung dung,thanh thản,mỉm cười dưới ánh trăng.
Nghệ thuật:  Nhịp thơ 2 / 1 / 4. Sự so sánh, liên tưởng, nhân hóa vừa làm nổi bật nét tương đồng giữa tiếng suối và tiếng hát xa, vừa thể hiện sự nhạy cảm, tinh tế của trái tim nghệ sĩ. Ánh trăng chiếu sáng mặt đất, soi tỏ cảnh vật. Những mảng màu sàng, tối đan xen, hòa quyện, tạo nên khung cảnh sinh động: Trăng lồng thụ, bóng lồng hoa. Bóng trăng , bóng cây quấn quýt, lồng vào bóng hoa. lung linh, huyền ảo,...nghệ thuật miêu tả rất phong phú, có xa có gần, cao và thấp, tĩnh và động,...tạo nên bức tranh đêm trăng tuyệt đẹp, cuốn hút hồn người.
3.Kết bài:Cảnh khuya” là một bài thơ tứ tuyệt hay và đẹp, có sự kết hợp hài hòa giữa tính cổ điển (hình thức) và tính hiện đại (nội dung). Bài thơ thể hiện tâm hồn nhạy cảm, tinh tế và tinh thần trách nhiệm cao cả của Bác Hồ - vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam; là dẫn chứng chứng minh cho phong cánh tuyệt với của người nghệ sĩ - chiến sĩ Hồ Chí Minh. Chính vì thế mà ngày nay các thế hệ vẫn vang lên bài ca ca ngợi Bác Hồ “Bác hồ người là tình yêu thiết tha nhất trong lòng dân và trong trái tim nhân loại, cả cuộc đời Bác hy sinh cho dân tộc Việt Nam...” (Bác hồ một tình yêu bao la).

Bài 2 : RẰM THÁNG GIÊNG
MB: Cách đây 60 năm, mùa xuân Mậu Tý năm 1948, Bác "xuất hành" công tác trên chiến khu Việt Bắc, Bác viết bài thơ xuân : "Rằm tháng Giêng" - một bài thơ đầy vẻ đẹp lung linh huyền ảo, trong trẻo và tuyệt mỹ. Cho đến hôm nay, tình yêu mùa xuân bao la đất trời, xuân mênh mang lòng người, rộn rã thấm đẫm hương xuân dịu ngọt trong những vần thơ của Bác mãi mãi đọng lại trong lòng người hôm nay về những vần thơ vẫn lấp lánh vẻ xuân, sắc xuân, khí xuân lộng lẫy, vô cùng kỳ thú. Bài thơ   
TB:  "Nguyên tiêu"  ra đời trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Hồ Chủ tịch đi trên thuyền giữa đêm rằm tháng Giêng, nhưng qua những vần thơ ấy ta nhìn thấy chân dung cao đẹp của một nhà cách mạng, một nhà văn hóa với bản lĩnh nghệ thuật và bản lĩnh sống cao đẹp. Bài thơ đẹp như một bức tranh lụa mềm, nhưng cũng đầy chất thép, ngời nghĩa khí và tự tin "Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên/ Xuân giang xuân thủy tiếp xuân thiên./Yên ba thâm xứ đàm quân sự/ Dạ bán quy lại nguyệt mãn thuyền " . Trăng rừng Việt Bắc ánh lên niềm vui, soi tỏ một sức sống rạo rực trong tâm hồn người làm thơ đang cùng những người đồng chí bàn quân cơ quốc kế. Nhà thơ Xuân Thủy đã dịch giờ đây vẫn nóng hổi cảm xúc, nhạc xuân còn ngân trong lòng người :"Rằm xuân lồng lộng trăng soi/ Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân/ Giữa dòng bàn bạc việc quân/ Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền " .Việt Bắc là nơi có cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp đã đi vào trong thơ ca của nhiều nhà thơ chẳng hạn Tố Hữu đã miêu tả cảnh bốn mùa của Việt Bắc “Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi/ Đèo cao nắng ánh dao gai thắt lưng/ Ngày xuân mơ nở trắng rừng/ Ve kêu rừng phách đổ vàng/ Rừng thu trăng rọi đầu đình...”. Đó ở đây ta cũng gặp hình ảnh ánh trăng, một hình ảnh tự nhiên, người bạn của chiến sĩ, bộ đội cụ Hồ.
Hai dòng đầu: Hai câu đầu vẽ lên cảnh đẹp tuyệt vời đêm nguyên tiêu. Trên bầu trời, vầng trăng vừa tròn (nguyệt chính viên). “Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên”.Câu thơ có nghĩa là "đêm nay rằm tháng giêng chính là lúc trăng tròn" là khi vầng trăng vào độ sáng nhất. Trăng thả đường tơ ánh sáng xuống trời xuân, sông xuân. Câu thơ như chứa đựng một bầu tâm sự, một nỗi niềm. Trong cuộc đời hoạt động cách mạng của Bác, trăng như một người bạn tri kỷ, tri ân luôn song hành cùng với Người. Khi Bác bị bắt giam trong nhà tù Tưởng Giới Thạch, vầng trăng lặng lẽ bên Người trong đêm lạnh :" Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ/ Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ " . Trăng gần gũi, thân mật đến độ bước thẳng vào cuộc sống sinh hoạt của con người, sức gợi của vầng trăng thật đặc biệt. Bởi rằm tháng Giêng là đêm trăng tròn đầu tiên, là vẻ đẹp tinh khôi, e ấp đáng được thưởng ngoạn. Câu thơ của Bác được khởi nguồn từ cảm hứng đặc biệt đó,  dẫn ta lạc vào một đêm trăng rất đẹp. Đất nước quê hương bao la một màu xanh bát ngát. Màu xanh lấp lánh của “xuân giang”. Màu xanh ngọc bích của “xuân thuỷ” tiếp nối với màu xanh thanh thiên của “xuân thiên”. Ba từ “xuân” trong câu thơ thứ hai là những nét vẽ đặc sắc làm nổi bật cái “thần” của cảnh vật sông, nước và bầu trời.“Xuân giang, xuân thuỷ tiếp xuân thiên”.(Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân). “Xuân” trong câu thơ chữ Hán của Bác là mùa xuân, là tuổi trẻ, là vẻ đẹp xinh tươi. Nó còn gợi tả mùa xuân, của sông nước, đất trời vào xuân. Nó thể hiện vẻ đẹp và sức sống mãnh liệt của đất nước ta: trong lửa đạn vẫn dạt dào một sức sống trẻ trung, tiềm tàng. Ngoài giá trị miêu tả cảnh đẹp đêm nguyên tiêu, vần thơ còn biểu hiện tinh tế cảm xúc tự hào, niềm vui sướng mênh mông của một hồn thơ đang rung động giữa một đêm xuân đẹp, một đêm xuân lịch sử, đất nước đang anh dũng kháng chiến. Hình ảnh trăng soi mặt nước ta đã thấy xuất hiện trong nhiều thi ca cổ như: “Thuyền mấy là đông, tây lặng ngắt,/Một vầng trăng trong vắt lòng sông…”(Bạch Cư Dị), “Nước biếc non xanh thuyền gối bãi,Đêm thanh nguyệt bạc, khách lên lầu”(Nguyễn Trãi). Tuy nhiên ta thấy rằng trăng trong thơ Bác đều thể hiện những nỗi niềm khắc khoải riêng về đất nước. Nếu như trong “Vọng nguyệt” ánh trăng hiện lên là biểu tượng của tự do có khoảng cách giữa thi nhân thì trăng trong “Nguyên tiêu” của Bác là hiện hiện thân của sự tự do không bị ngăn cách bởi bất kì khoảng cách nào.
- Hai câu cuối: Cảm hứng chủ đạo của câu thơ tả cảnh rất hài hoa kia khởi phát từ một tâm hồn thơ và một bản lĩnh thép trong nhà thơ - chiến sĩ Hồ Chí Minh. Cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc còn bao khó khăn, nhiệm vụ cách mạng còn rất nặng nề, vậy mà Bác vẫn thưởng ngoạn vẻ đẹp đêm xuân, vui với ánh trăng, say với mây trời sông nước. Tâm hồn Bác hòa hợp với thiên nhiên, nhưng không hòa tan, đắm chìm trong cảnh đẹp mà vươn cao hơn, rộng hơn, bao trùm tất cả. Phong thái của Bác thật ung dung, thanh tao và tự tin. Đối diện với vầng trăng, cảm xúc thi ca cũng dâng đầy lên trong Bác. "" Yên ba thâm xứ đàm quân sự
/Dạ bán quy lai nguyệt mãn thuyền "
. ( Nơi sâu thẳm mịt mù khói sóng bàn việc quân/ Nửa đêm quay về trăng đầy thuyền). Kỳ diệu là ở chỗ giữa dòng sông xuân ấy xuất hiện việc "đàm quân sự" trên một con thuyền náu mình sau khói sóng mà không hề lạc lõng chút nào. Hình tượng thơ chuyển hóa vừa táo bạo, bất ngờ, vừa linh hoạt và rất uyển chuyển ấy là nhờ những thi liệu đậm màu cổ điển, khiến đêm trăng Việt Bắc mang đầy phong vị Đường thi :"Yên ba thâm xứ" là ở sâu giữa nơi "khói sóng" (sông nước) mở ra một không gian thơ mộng, khi tỏ khi mờ. Trong đêm trăng còn đầy hơi nước ấy con thuyền như lướt đi trong lan tỏa khói sương. Phảng phất đâu đây những câu thơ còn mang nỗi u hoài một thuở, bao bọc trong huyền bí mơ màng là bóng hình ẩn sĩ cô đơn :" Nhật mộ hương quan hà xứ thị/ Yên ba giang thượng sử nhân sầu".(Thôi Hiệu). (Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai).
Hay câu thơ của Cao Bá Quát :" Thế sự thăng trầm quân mạc vấn/ Yên ba thâm sứ hữu ngư châu" (Cuộc đời lên xuống anh đừng hỏi
Trong khói sóng có một con thuyền)
. Con thuyền bồng bềnh trong sương khói mông lung là dấu hiệu của thơ cổ điển, nhưng câu thơ của Bác được sáng tạo với nét tạo hình đặc sắc, rất tài tình. Cái giá lạnh u uẩn của khói sóng bỗng tan đi khi chốn thâm nghiêm tĩnh mịch ấy được Bác chọn làm địa điểm lý tưởng cho việc "đàm quân sự". Câu thơ tạo nên một bước ngoặt, một từ trường cảm xúc mạnh và sâu, một bầu không khí vừa rất hiện thực, vừa như chốn tiên cảnh bồng lai. Đó là vẻ đẹp đặc biệt toát lên từ tâm hồn Bác, một tâm hồn tràn đầy lạc quan, tự tin, cốt cách phong lưu, vô cùng bình dị mà cũng cao cả đến vô cùng. Bài thơ kết thúc bằng hình ảnh lộng lẫy: "Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền". Trăng và người quả là có sự hòa đồng, tương cảm tuyệt đối. Trăng thấu hiểu Người bận việc quân, nên lui lại phía sau, lặng lẽ tỏa ánh sáng huyền diệu xuống dòng sông, mặt nước, con thuyền. Giờ việc quân đã xong, Người chợt nhận ra trăng vẫn quấn quýt, đợi chờ. Việc nước và trăng xuân hòa đồng tạo lên một ý nghĩa sâu xa : sắc xuân, ý xuân, sức xuân trên dòng sông xuân đêm Nguyên tiêu chính là màu sắc, âm thanh náo nức của mùa xuân tiến quân lịch sử toàn dân kháng chiến, toàn diện kháng chiến với niềm tin mãnh liệt :" Trường kỳ kháng chiến, nhất định thắng lợi/ Thống nhất độc lập, nhất định thành công !". Sự lạc quan phơi phới chính là vẻ đẹp của bài thơ đầy chất thép trong hồn thơ xuân của Bác. Khi công việc đã xong, con thuyền chở những chiến sĩ cách mạng trở về, cùng với họ là "Bát ngát trăng ngân đầy thuyền". Một hình ảnh thật nên thơ, nên họa, vừa gợi con thuyền chở đầy dải trăng lóng lánh như bạc, vừa có ý nghĩa trăng ngân nga khúc hát mê say. Hiểu cách nào cũng đẹp, và chấp chới giữa dòng sông xuân, con thuyền chở đầy trăng càng đẹp hơn. Bác đã biến cái ảo thành cái thực, vật thể hóa luồng ánh sáng thành những thoi bạc chất đầy vào lòng thuyền. Người làm thơ đã thu cả vũ trụ vào ngọn bút tài hoa của mình, hiển hiện lên một cốt cách, một tâm hồn cao cả. Vằng trăng là nguồn cảm hứng cho nhà thơ ngây ngất đắm say nhưng việc quân mới là thi hứng đích thực cho ngôn từ phát sáng. Con thuyền chở Bác đi giữa đêm xuân "đàm quân sự" trên sông trăng cũng thơ mộng như thuyền thơ chở thi nhân đi tìm thi hứng. Tư tưởng lớn, tình cảm lớn thấm đượm trong từng câu, từng chữ, trong từ trường cảm xúc đằm thắm, trong trẻo. Sức xuân trong trang thơ toát lên từ sự hội tụ, gặp gỡ của ánh trăng lộng lẫy đêm rằm. Sự hài hòa giữa thi hứng của thi nhân và trách nhiệm đối với đất nước, giữa hồn thơ và chất thép, giữa con người thi sĩ và con người chiến sĩ trong bài thơ "Nguyên tiêu" thực sự là một tuyệt tác.  
-NGhệ thuật: “Nguyên tiêu” được viết theo thể thơ thất ngôn tứ tuyệt, man mác phong vị Đường thi. Bài thơ có đầy đủ những yếu tố của bài thơ cổ: một con thuyền, một vầng trăng, có sông xuân, nước xuân, trời xuân, có khói sóng. Điệu thơ thanh nhẹ. Không gian bao la, yên tĩnh… Chỉ khác một điều, ở giữa khung cảnh thiên nhiên hữu tình ây, nhà thơ không có rượu và hoa để thưởng trăng, không đàm đạo thi phú từ chương, mà chỉ “đàm quân sự”. Bài thơ như một đoá hoa xuân đẹp trong vườn hoa dân tộc, là tinh hoa kết tụ từ tâm hồn, trí tuệ, đạo đức của Hồ Chí Minh. Văn tức là người. Thơ là tấm lòng, là tiếng lòng cộng hưởng từ một người đến với muôn người. Thơ Bác Hồ tuy nói đến “trăng, hoa, tuyết, nguyệt…” nhưng đã phản ánh tâm tư, tình cảm, lẽ sống cao đẹp của Bác. Bác yêu nước, thương dân tha thiết nên Bác càng yêu đêm nguyên tiêu với vầng trăng xuân thơ mộng. Trong kháng chiến gian khổ, Bác đã hướng tới vầng trăng rằm tháng giêng, hướng tới bầu trời xuân với tâm hồn trong sáng và phong thái ung dung. Cuộc đời không thể thiếu vầng trăng. Biết yêu trăng cũng là biết sống đẹp.
KB: “Nguyên tiêu” là một bài thơ trăng tuyệt tác của nhà thơ Hồ Chí Minh. Con thuyền chở đầy ánh trăng cũng là con thuyền kháng chiến đang hướng tới chiến công và niềm vui thắng trận ... Qua bài thơ ta có thể nói, trăng nước trong thơ Bác rất đẹp. Chính vầng trăng ấy đã thể hiện phong thái ung dung, tâm hồn thanh cao của vị lãnh tụ thiên tài của dân tộc mang cốt cách nghệ sĩ, nhà hiền triết phương Đông.


NGUYỄN MINH CHÂU (1930 - 1989)
I. TIỂU SỬ
Nguyễn Minh Châu sinh năm 1930, quê ở làng Văn Thai, tên nôm là làng Thơi, xã Quỳnh Hải, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An.
Theo lời kể của vợ ông, bà Nguyễn Thị Doanh, tên khai sinh của Nguyễn Minh Châu là Nguyễn Thí. Chỉ tới khi đi học, bố mẹ mới đổi tên cho ông thành Minh Châu.
Năm 1945, ông tốt nghiệp trường Kỹ nghệ Huế với bằng Thành chung
Tháng 1 năm 1950, ông học chuyên khoa trường Huỳnh Thúc Kháng tại Nghệ Tĩnh và sau đó gia nhập quân đội và chiến đấu ở vùng địch hậu đồng bằng Bắc Bộ. Sau đó ông đi học ở trường sỹ quan lục quân Trần Quốc Tuấn.
Từ năm 1952 đến 1956, ông công tác tại Ban tham mưu các tiểu đoàn 722, 706 thuộc sư đoàn 320.
Từ năm 1956 đến 1958, Nguyễn Minh Châu là trợ lý văn hóa trung đoàn 64 thuộc sư đoàn 320.
Năm 1961, ông theo học trường Văn hóa Lạng Sơn.
Năm 1962, Nguyễn Minh Châu về công tác tại phòng Văn nghệ quân đội, sau chuyển sang tạp chí Văn nghệ quân đội.
Ông được kết nạp vào Hội nhà văn Việt Nam năm 1972.
Trong những năm kháng chiến chống Mỹ, Nguyễn Minh Châu gắn bó mật thiết với vùng đất Bình - Trị Thiên.
Từ đầu thập niên 80, Nguyễn Minh Châu là một trong những nhà văn đi tiên phong trong công cuộc đổi mới văn học
Nguyễn Minh Châu qua đời ngày 23 tháng 1 năm 1989 tại Hà Nội, thọ 59 tuổi.
Năm 2000, ông được nhà nước trao tặng giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật.
II. SỰ NGHIỆP VĂN HỌC
Năm 1960, Nguyễn Minh Châu viết truyện ngắn đầu tay Sau một buổi tập.
Trong sự nghiệp sáng tác kéo dài ba thập kỷ (1960-1989), khép lại với chuyện vừa Phiên chợ Giát viết năm 1989, ông để lại 13 tập văn xuôi và một tiểu luận phê bình. Các tác phẩm chính của ông là Cửa sông (tiểu thuyết, 1966), Những vùng trời khác nhau (truyện ngắn, 1970), Dấu chân người lính (tiểu thuyết, 1972), Miền cháy (tiểu thuyết, 1977), Lửa từ những ngôi nhà (tiểu thuyết, 1977) Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành (truyện ngắn, 1983), Bến quê (truyện ngắn, 1985), Mảnh đất tình yêu (tiểu thuyết, 1987), Cỏ lau (truyện vừa, 1989)...
Các tác phẩm chính:  Cửa sông (tiểu thuyết, 1966) Những vùng trời khác nhau (truyện ngắn, 1970) Dấu chân người lính (tiểu thuyết, 1972) Miền cháy (tiểu thuyết, 1977) Lửa từ những ngôi nhà (tiểu thuyết, 1977) Những người đi từ trong rừng ra (tiểu thuyết, 1982)Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành (truyện ngắn, 1983) Bến quê (truyện ngắn, 1985) Mảnh dất tình yêu (tiểu thuyết, 1987) Hãy đọc lời ai điếu cho một giai đoạn văn nghệ minh hoạ (1987) Cỏ lau (truyện vừa, 1989). Nguyễn Minh Châu toàn tập (NXB Văn Học, 2001)
Tác phẩm Cỏ lau đạt giải thưởng Hội nhà văn Việt Nam vào năm 1990
Giải thưởng Văn học Bộ Quốc phòng 1984 - 1989 cho toàn bộ sáng tác của Nguyễn Minh Châu viết về chiến tranh và người lính
IV. COÁT TRUYEÄN
Coát truyeän ñôn giaûn nhöng mang tính trieát lyù, tính traûi nghieäm saâu saéc vaø coù yù nghóa toång keát veà cuoäc ñôøi cuûa moät con ngöôøi: Nhó - nhaân vaät chính - ngöôøi töøng ñi khaép nôi treân theá giôùi, nhöng cuoái ñôøi laïi bò coät chaët vaøo giöôøng  bôûi moät caên beänh hieåm ngheøo. Nhöng cuõng chính thôøi ñieåm ñoù, vaøo moät buoåi saùng ñaàu thu, töø cöûa soå nhìn ra, ñaát trôøi luùc giao muøa vôùi hoa baèng laêng tím thaãm , vôùi con nöôùc soâng Hoàng maøu ñoû nhaït,...Nhó ñaõ phaùt hieän ra vuøng ñaát beân kia soâng Hoàng, nôi beán queâ quen thuoäc moät  veû ñeïp moäc maïc maø voâ cuøng quyeán ruõ. Cuõng nhö maõi cho ñeán luùc naèm lieät giöôøng, nhaän söï chaêm soùc töøng mieáng aên, töøng nguïm nöôùc cuûa vôï con, anh môùi caûm nhaän ñöôïc noãi vaát vaû, söï taàn taûo , tình yeâu vaø ñöùc hy sinh thaàm laëng cuûa ngöôøi vôï hieàn. Nhó  khao khaùt ñöôïc moät laàn ñaët chaân leân bôø baõi beân kia soâng Hoàng, caùi mieàn ñaát gaàn guõi nhöng ñaõ trôû neân xa vôøi ñoái vôùi anh aáy, ñeå roài cuoái cuøng, anh nhaän ra caùi quy luaät ñaày nghòch lyù cuûa ñôøi ngöôøi:"Con ngöôøi ta treân ñöôøng ñôøi thaät khoù traùnh khoûi ñöôïc nhöõng caùi ñieàu voøng veøo hoaëc chuøng chình".
V. ÑEÀ VAÊN: Phaân tích truyeän ngaén "Beán queâ" cuûa Nguyeãn Minh Chaâu.
Höôùng daãn laøm baøi:
Nguyeãn Minh Chaâu (1930-1989) laø caây buùt xuaát saéc cuûa neàn vaên xuoâi hiện đại töø ñaàu thaäp kyû 80 cuûa theá kyû hai möôi, oâng trôû thaønh moät trong nhöõng caây buùt tieân phong goùp phaàn ñoåi môùi vaên hoïc nöôùc nhaø vôùi nhöõng tìm toøi quan troïng veà tö töôûng vaø ngheä thuaät. "Beán Queâ" laø truyeän ngaén theå hieän roõ ñieàu ñoù. "Beán queâ" in trong taäp truyeän ngaén cuøng teân cuûa Nguyeãn Minh Chaâu, xuaát baûn naêm 1985.  ÔÛ taùc phaåm naøy, ngoøi buùt cuûa nhaø vaên höôùng vaøo nhöõng söï vieäc töôûng chöøng nhoû nhaët, taàm thöôøng ñeå roài qua ñoù phaùt hieän ra chieàu saâu cuûa ñôøi soáng tinh thaàn vôùi bao nhieâu quy luaät vaø nghòch lyù chöùa ñöïng nhöõng suy ngaãm, traûi nghieäm saâu saéc coù yù nghóa toång keát cuûa moät con ngöôøi saép giaõ töø cuoäc soáng.
THAÂN BAØI:    Phaân tích taùc phaåm
1. Tình huoáng truyeän:
          Khoâng nhö nhieàu taùc phaåm khaùc, nhaø vaên hay ñaët nhaân vaät cuûa mình vaøo hoaøn caûnh  giaùp ranh giöõa söï soáng vôùi caùi cheát roài khai thaùc tình huoáng aáy ñeå ngôïi ca khaùt voïng, söùc soáng maõnh lieät, loøng nhaân aùi, nieàm tin höôùng vaøo töông lai,...cuûa con ngöôøi.Chaúng haïn nhö truyeän “Tình yeâu cuoäc soáng” cuûa Giaéc Laân ñôn, “Chieác laù cuoái cuøng” cuûa O. Hen ry, “Vôï choàng A Phuû” cuûa Toâ Hoaøi, “Vôï nhaët” cuûa Kim Laân”,… Truyeän ngaén "Beán queâ" tuy cuõng ñöôïc xaây döïng treân cô sôû ñaët nhaân vaät vaøo tình huoáng ñaëc bieät aáy: Nhó bò lieät toaøn thaân, khoâng theå töï mình di chuyeån ñöôïc vaø ñang soáng nhöõng ngaøy cuoái cuøng, giaùp ranh giöõa söï soáng vaø caùi cheát, nhöng khoâng phaûi ñeå ngôïi ca, maø laø ñeå chieâm nghieäm, suy ngaãm vaø ruùt ra trieát lyù veà ñôøi ngöôøi. Cuï theå laø truyeän ngaén “Beán queâ” ñaët nhaân vaät chính vaøo moät loaït tình huoáng nghòch lyùsau:
- Nhó ñaõ coù ñieàu kieän ñaët chaân ñeán haàu nhö khaép moïi nôi treân theá giôùi. AÁy vaäy maø, nhöõng naêm cuoái ñôøi, caên beänh baïi lieät quaùi aùc laïi buoäc chaët anh vaøo giöôøng vaø haønh haï anh suoát maáy naêm trôøi. “Suốt đời Nhĩ đã từng đi không sót một xó xỉnh nào trên trái đất, đây là một nơi chân trời gần gũi, mà lại xa lắc vì chưa hề bao giờ đi đến - cái bờ bên kia sông Hồng ngay trước cửa sổ nhà mình.” Vaøo moät buoåi saùng, Nhó chæ muoán nhích ngöôøi tôùi gaàn beân caùi cöûa soå maø "khoù khaên nhö phaûi ñi heát caû moät voøng traùi ñaát"vaø phaûi nhôø vaøo söï trôï giuùp cuûa ñaùm treû con haøng xoùm.
- Cuõng chính vaøo thôøi ñieåm aáy, ngay phía tröôùc cöûa soå nhaø anh, Nhó phaùt hieän ra vuøng baõi boài beân kia soâng Hoàng , nôi beán queâ quen thuoäc moät veû ñeïp bình dò maø heát söùc quyeán ruõ, nhöng anh bieát raèng duø khao khaùt theá naøo, anh cuõng seõ khoâng bao giôø coù theå ñaët chaân leân maûnh ñaát ñoù ñöôïc nöõa, duø noù ôû raát gaàn anh./ Nhó ñaõ nhôø ñöùa con trai thöïc hieän giuùp mình caùi ñieàu khaùt khao aáy, nhöng roài noù khoâng sao hieåu noãi caùi öôùc muoán kyø cuïc maø lôùn lao aáy cuûa boá, neân sa vaøo moät ñaùm chôi phaù côø theá treân heø phoá vaø coù theå seõ bò lôõ maát chuyeán ñoø ngang duy nhaát trong ngaøy.
-Cuõng nhö vaäy, maõi ñeán luùc naèm lieät giöôøng, saép töø giaõ coõi ñôøi, nhaän söï saên soùc ñeán töøng mieáng aên, nguïm nöôùc cuûa ngöôøi vôï, Nhó môùi nhaän ra, môùi thaám thía ñöôïc heát ñöôïc noãi vaát vaû, söï taàn taûo, tình yeâu vaø ñöùc hy sinh thaàm laëng cuûa vôï mình.
F Taïo ra moät chuoãi nhöõng tình huoáng nghòch lyù keå treân, phaûi chaêng taùc giaû muoán ngöôøi ñoïc löu yù ñeán moät vaán ñeà cuûa cuoäc ñôøi: cuoäc soáng vaø soá phaän con ngöôøi chöùa ñaày nhöõng ñieàu baát thöôøng, nhöõng nghòch lyù, ngaãu nhieân, vöôït ra ngoaøi nhöõng döï ñònh vaø öôùc muoán, caû nhöõng hieåu bieát toan tính coù saün ? Nhieàu truyeän ngaén cuûa Nguyeãn Minh Chaâu giai ñoaïn naøy cuõng ñeàu höôùng tôùi nhöõng phaùt hieän töông töï nhö theá, chaúng haïn nhö: “Chieác thuyeàn ngoaøi xa”, “Höông vaø Phai”, “Ngöôøi ñaøn baø toát buïng”,... Nhöng yù nghóa cuûa tình huoáng nghòch lyù trong truyeän ngaén “Beán queâ” khoâng döøng ôû choã ñoù, maø noù coøn môû ra moät noäi dung trieát lyù mang tính toång keát nhöõng traûi nghieäm cuûa caû ñôøi ngöôøi ñöôïc taùc giaû göûi gaém qua suy ngaãm cuûa nhaân vaät Nhó :“con ngöôøi ta treân ñöôøng ñôøi thaät khoù traùnh ñöôïc nhöõng caùi ñieàu voøng veøo hoaëc chuøng chình”.
2. Nhöõng caûm xuùc vaø suy ngaãm cuûa nhaân vaät Nhó treân giöôøng beänh:
MÔÛ BAØI:  Daãn: Nhà phê bình Nikolai Nikulin: "Niềm tin vào tính bất khả chiến thắng của cái đẹp tinh thần, cái thiện đã được khúc xạ ở chỗ, anh (Nguyễn Minh Châu) đã tắm rửa sạch sẽ các nhân vật của mình, họ giống như được bao bọc trong một bầu không khí vô trùng". Những câu nói đó đã thể hiện đúng đắn sắc nét trong nghệ thuật xây dựng nhân vật trong truyện ngắn của Nguyễn Minh Châu. Đặc biệt là hình tượng nhân vật Nhĩ trong “Bến quê” của ông. Qua hình tượng nhân vật này, tác giả đã cho thấy những suy ngẫm trải nghiệm sâu sắc về cuộc đời của mỗi con người, giá trị của cuộc sống gia đình và vẻ đẹp của quê hương.
    TB. 2.1 Caûm nhaän cuûa Nhó veà veû ñeïp cuûa thieân nhieân vaøo moät buoåi saùng ñaàu thu :
 -Caûnh vaät thieân nhieân vaøo moät buoåi saùng ñaàu thu nhìn töø khung cöûa soå caên phoøng Nhó ñöôïc mieâu taû theo taàm nhìn cuûa chính anh, töø gaàn ñeán xa, taïo thaønh moät khoâng gian coù chieàu saâu, roäng: baét ñaàu töø nhöõng boâng hoa baèng laêng ngay phía ngoaøi cöûa soå, roài ñeán con soâng Hoàng vôùi maøu nöôùc ñoû nhaït luùc ñaõ vaøo thu, ñeán voøm trôøi vaø sau cuøng laø baõi boài beân kia soâng.
-Caûnh vaät thieân nhieân aáy cöù  daàn daàn hieän ra vôùi veû ñeïp voâ cuøng quyeán ruõ chæ coù theå caûm nhaän ñöôïc baèng nhöõng caûm xuùc tinh teá:Beân kia nhöõng haøng caây baèng laêng, tieát trôøi ñaàu thu ñem ñeán cho con soâng Hoàng moät maøu ñoû nhaït, maët soâng nhö roäng theâm ra.Voøm trôøi cuõng nhö cao hôn. Nhöõng tia naéng sôùm ñang töø töø di chuyeån töø maët nöôùc leân nhöõng khoaûng bôø baõi beân kia soâng, vaø caû moät vuøng phuø sa laâu ñôøi cuûa baõi boài  ôû beân kia soâng Hoàng luùc naøy ñang phoâ ra tröôùc khuoân cöûa soå cuûa gian gaùc nhaø Nhó moät thöù maøu vaøng thau xen vôùi maøu xanh non-nhöõng maøu saéc thaân thuoäc quaù nhö da thòt, hôi thôû cuûa ñaát  maøu môõ”.
- Khoâng gian vaø nhöõng caûnh saéc aáy voán quen thuoäc, gaàn guõi, nhöng haàu nhö raát môùi meû ñoái vôùi Nhó, töôûng chöøng nhö ñaây laø laàn ñaàu tieân trong ñôøi anh caûm nhaän ñöôïc taát caû veû ñeïp vaø söï giaøu coù cuûa noù.
2.2 Nhöõng suy ngaãm cuûa Nhó töø hoaøn caûnh rieâng maø phaùt hieän quy luaät cuûa ñôøi ngöôøi :
-Hoaøn caûnh cuûa Nhó:
 Nhó bò  maéc caên beänh hieåm ngheøo ñaõ laâu ngaøy, moïi söï phaûi troâng caäy vaøo söï chaêm soùc cuûa vôï con. Trong buoåi saùng hoâm ñoù, Nhó ñaõ nhaän ra nhö baèng tröïc giaùc raèng thôøi gian cuûa ñôøi mình khoâng coøn bao laâu nöõa: "Nhó khoù nhoïc naâng moät caùnh tay leân kheõ aåy caùi baùt mieán treân tay Lieân ra. Anh ngöûa maët nhö moät ñöùa treû ñeå cho thaèng Tuaán caàm chieác khaên boâng taåm nöôùc aám kheõ lau mieäng, caèm vaø hai beân maù cho mình”. Roài anh hoûi vôï: “Ñeâm qua luùc gaàn saùng, em coù nghe thaáy tieáng gì khoâng?”... “Hoâm nay ñaõ laø ngaøy maáy roài em nhæ?”.  Chò Lieân döôøng nhö cuõng ñaõ caûm nhaän ñöôïc tình caûnh vaø taâm traïng cuûa choàng neân laûng traùnh traû lôøi nhöõng caâu hoûi cuûa anh
-Caûm nhaän cuûa Nhó veà Lieân:
Anh Nhó nghó veà chò Lieân thaät caûm ñoäng. Laàn ñaàu tieân anh ñeå yù thaáy vôï mình “Liên đang mặc tấm áo vá”. Nhöõng ngoùn tay gaày guoäc cuûa chò aâu yeám vuoát ve vai anh vaø Nhó nhaän ra taát caû tình yeâu thöông, söï taàn taûo vaø ñöùc hy sinh thaàm laëng cuûa ngöôøi vôï. Nhó ñaønh phaûi xoùt xa noùi ra ñieàu aân haän nhaát: “Suoát ñôøi anh chæ laøm em khoå taâm… maø em vaãn nín thinh !” Chò Lieân traû lôøi: “Coù heà sao ñaâu…Mieãn laø anh soáng, luoân luoân coù maët anh, tieáng noùi cuûa anh trong gian nhaø naøy…”. Chính trong nhöõng ngaøy cuoái ñôøi, Nhó môùi thöïc söï thaáu hieåu vaø bieát ôn saâu saéc ngöôøi vôï hieàn thuïc, ñaûm ñang: “… cuõng nhö caùnh baõi boài ñang naèm phôi mình beân kia, taâm hoàn Lieân vaãn giöõ nguyeân veïn nhöõng neùt taàn taûo vaø chòu ñöïng hy sinh töø bao ñôøi xöa vaø cuõng chính nhôø coù ñieàu ñoù maø sau nhieàu ngaøy thaùng boân taåu, tìm kieám…Nhó ñaõ tìm thaáy ñöôïc nôi nöông töïa laø gia ñình trong nhöõng ngaøy naøy”. Caùch so saùnh ñaày chaát trieát lyù naøy cuûa taùc giaû khoâng chæ laø lôøi ngôïi ca, söï nhìn nhaän xöùng ñaùng daønh cho Lieân, maø coøn laø moät phaùt hieän voán cuõng raát bình thöôøng nhöng cuõng ñaõ bò chính caùi voøng veøo, caùi chuøng chình laøm cho con ngöôøi ta phôùt lôø noù, xem thöôøng noù, coi ñoù nhö laø moät leõ ñöông nhieân.
-Nieàm khao khaùt cuûa Nhó ñöôïc ñaët chaân leân baõi boài beân kia beán soâng:
Töø söï caûm nhaän veà thieân nhieân, veà ngöôøi vôï thaân yeâu, Nhó chôït nhaän ra veû ñeïp cuûa queâ höông. Suoát ñôøi Nhó  “ñaõ töøng ñi tôùi khoâng soùt moät xoù xænh naøo treân traùi ñaát”; aáy vaäy maø giôø ñaây, naèm trong caên phoøng, nhìn qua cöûa soå, Nhó môùi nhìn thaáy ñöôïc taát caû veû ñeïp raát ñoãi bình dò vaø gaàn guõi cuûa baõi boài beân kia soâng khi mình saép töø giaõ coõi ñôøi. Baõi ñaát aáy ñaõ laøm böøng daäy moät nieàm khao khaùt voâ voïng laø ñöôïc ñaët chaân moät laàn leân caùi baõi boài beân kia soâng.Ñieàu öôùc muoán aáy chính laø söï thöùc tænh veà nhöõng giaù trò beàn vöõng cuûa nhöõng ñieàu bình thöôøng vaø saâu xa trong cuoäc soáng voán thöôøng bò ngöôøi ta boû qua hoaëc laõng queân, nhaát laø thôøi coøn treû, khi nhöõng ham muoán xa vôøi, haõo huyeàn ñang loâi cuoán con ngöôøi tìm ñeán. Söï thöùc tænh naøy chæ ñeán vôùi ngöôøi ta ôû caùi tuoåi ñaõ töøng traûi. Vôùi Nhó thì ñoù laø thôøi gian cuoái ñôøi, laïi phaûi naèm lieät treân giöôøng beänh, bôûi theá ñoù laø söï thöùc tænh coù xen nieàm aân haän vaø noãi xoùt xa: “Hoïa chaêng chæ coù anh ñaõ töøng traûi, ñaõ töøng in goùt chaân khaép moïi chaân trôøi xa laï môùi nhìn thaáy heát söï giaøu coù laãn moïi veû ñeïp cuûa moät caùi baõi boài soâng Hoàng nagy bôø beân kia”.
-Caâu chuyeän cuûa Nhó vôùi caäu con trai vaø söï chieâm nghieäm cuûa anh veà moät quy luaät cuûa ñôøi ngöôøi:
Khoâng theå naøo laøm ñöôïc caùi ñieàu mình khao khaùt, Nhó ñaõ nhôø ñöùa con trai thay mình ñi sang beân kia soâng, ñaët chaân leân caùi baõi phuø sa maøu môõ aáy. Nhöng anh laïi gaëp theâm moät nghòch lyù nöõa laø ñöùa con khoâng hieåu ñöôïc öôùc muoán cuûa cha, neân laøm moät caùch mieãn cöôõng vaø roài laïi bò cuoán huùt vaøo troø chôi phaù côø theá raát haáp daãn noù gaëp treân ñöôøng ñi, ñeå roài coù theå lôõ chuyeán ñoø ngang duy nhaát trong ngaøy./ Töø söï vieäc aáy, Nhó ñaõ nghieäm ra ñöôïc caùi quy luaät phoå bieán cuûa ñôøi ngöôøi: “…con ngöôøi ta treân ñöôøng ñôøi thaät khoù traùnh ñöôïc nhöõng caùi ñieàu voøng veøo hoaëc chuøng chình”. Vì theá, anh khoâng traùch con, bôûi gioáng nhö anh ngaøy tröôùc, noù “ñaõ thaáy coù gì ñaùng haáp daãn ôû beân kia soâng ñaâu”.
-Haønh ñoäng kyø quaëc cuûa Nhó ôû cuoái truyeän bieåu hieän söï noân noùng thuùc giuïc caäu con trai haõy mau leân keûo lôõ chuyeán ñoø caøng toâ ñaäm nieàm khaùt khao cuûa anh:
Cuoái truyeän, taùc giaû taû khi thaáy con ñoø ngang vöøa chaïm muõi vaøo bôø ñaát beân naøy, Nhó ñaõ thu heát taøn löïc doàn vaøo moät cöû chæ coù veû kyø quaëc: “Anh ñang coá thu nhaët heát moïi chuùt söùc löïc cuoùi cuøng coøn soùt laïi ñeå ñu mình nhoâ ngöôøi ra ngoaøi, giô moät caùnh tay gaày guoäc ra phía ngoaøi cöûa soå khoaùt khoaùt y nhö ñang khaån thieát ra hieäu cho moät ngöôøi naøo ñoù”. Haønh ñoäng naøy cuûa Nhó coù theå hieåu laø anh ñang noân noùng thuùc giuïc caäu con trai haõy mau mau xuoáng beán keûo lôõ chuyeán ñoø duy nhaát trong ngaøy. Nhöng hình aûnh naøy coøn gôïi ra yù nghóa khaùi quaùt vaø saâu xa hôn, ñoù laø muoán thöùc tænh moïi ngöôøi veà nhöõng caùi voøng veøo, chuøng chình maø chuùng ta ñang sa vaøo treân ñöôøng ñôøi, haõy coá gaéng döùt ra khoûi noù ñeå höôùng tôùi nhöõng giaù trò ñích thöïc, beàn vöõng voán raát giaûn dò, gaàn guõi cuûa cuoäc ñôøi xung quanh ta.
FNhaân vaät Nhó trong truyeän laø nhaân vaät tö töôûng, moät loaïi nhaân vaät noåi leân trong saùng taùc cuûa Nguyeãn Minh Chaâu giai ñoaïn sau 1975. Nhaø vaên ñaõ göûi gaém qua nhaân vaät naøy nhieàu ñieàu maø oâng quan saùt, suy ngaãm, trieát lyù veà cuoäc ñôøi vaø con ngöôøi. Nhöng caùi taøi cuûa taùc giaû laø khoâng bieán nhaân vaät thaønh caùi loa phaùt ngoân cho mình. Nhöõng chieâm nghieäm, trieát lyù cuûa nhaø vaên ñaõ ñöôïc chuyeån hoùa vaøo trong ñôøi soáng noäi taâm cuûa nhaân vaät, vôùi dieãn bieán taâm traïng tinh teá döôùi söï taùc ñoäng cuûa hoaøn caûnh vaø ñöôïc mieâu taû moät caùch tinh teá,  hôïp lyù.Qua caûnh ngoä vaø taâm traïng cuûa nhaân vaät Nhó, ta caûm nhaän ñöôïc yùnghóa trieáy lyù veà cuoäc ñôøi con  ngöôøi maø nhaø vaên ñaët ra trong taùc phaåm: Haõy coá gaéng tìm hieåu vaø caûm nhaän nhöõng veû ñeïp bình dò maø quyù giaù aån chöùa trong nhöõng gì quen thuoäc, gaàn guõi nhaát cuûa gia ñình vaø queâ höông.
3.Ngheä thuaät saùng taïo nhöõng hình aûnh giaøu yù nghiaõ bieåu töôïng:
Moät ñaëc ñieåm noåi baät khaùc cuûa trong taøi naêng vaên xuoâi cuûa Nguyeãn Minh Chaâu ôû truyeän ngaén “Beán queâ” laø saùng taïo nhöõng hình aûnh giaøu yù nghiaõ bieåu töôïng.Trong truyeän, haàu nhö moïi hình aûnh ñeàu mang 2 lôùp nghóa: nghóa thöïc vaø nghóa bieåu töôïng. Hai lôùp nghóa naøy gaén boù, thoáng nhaát khieán cho caùc hình aûnh khoâng bò töôùc ñi giaù trò taïo hình vaø söùc gôïi caûm ñeå chæ ñôn thuaàn laø hình aûnh öôùc leä. YÙ nghiaõ bieåu töôïng ñöôïc gôïi ra töø hình aûnh thöïc, nhöng phaûi ñaët noù vaøo trong caû heä thoáng hình aûnh vaø noù chæ coù theå toaùt leân yù nghóa khi ñoái chieáu vôùi chuû ñeà taùc phaåm:
- Hình aûnh baõi boài, beán soâng vaø toaøn boä khung caûnh thieân nhieân ñöôïc döïng leân trong truyeän thöïc ra cóng mang moät yù nghóa khaùi quaùt, bieåu töôïng cho veû ñeïp dung dò, töï nhieân cuûa ñôøi soáng theå hieän qua nhöõng söï vaät gaàn guõi, thaân thuoäc nhö moät beán ñoø, moät doøng soâng, moät baõi boài,…noùi roäng ra, ñoù  laø queâ höông, xöù sôû.
- Nhieàu hình aûnh vaø chi tieát khaùc naèm trong caû heä  thoáng cuõng chöùa ñöïng yù nghóa bieåu töôïng khaù roõ
 + Nhöõng boâng hoa baèng laêng cuoái muøa maøu saéc nhö ñaäm hôn vaø tieáng nhöõng taûng ñaát lôû ôû bôø soâng naøy, khi côn luõ ñaàu maøu ñaõ doàn veà, ñoå uïp vaøo trong giaác nguû cuûa Nhó luùc gaàn saùng laø 2 chi tieát gôïi ra cho bieát söï soáng cuûa nhaân vaät Nhó ñaõ ôû vaøo nhöõng ngaøy cui cuøng.
 +Ñöùa con trai cuûa Nhó sa vaøo moät ñaùm chôi phaù côø theá treân leà ñöôøng gôïi ra ñieàu maø Nhó goïi laøsöï chuøng chình, voøng veøo maø treân ñöôøng ñôøi ngöôøi ta khoù traùnh khoûi.
 +Haønh ñoäng vaø cöû chæ cuûa Nhó ôû cuoái truyeän cuõng mang yù nghóa bieåu töôïng: muoán thöùc tænh moïi ngöôøi veà nhöõng caùi voøng veøo, chuøng chình maø chuùng ta ñang sa vaøo treân ñöôøng ñôøi, haõy coá gaéng döùt ra khoûi noù ñeå höôùng tôùi nhöõng giaù trò ñích thöïc, beàn vöõng voán raát giaûn dò, gaàn guõi cuûa cuoäc ñôøi xung quanh ta.
KEÁT BAØI:  Ñaùnh giaù chung
-“Beán queâ” laø moät trong nhöõng truyeän ngaén xuaát saéc cuûa Nguyeãn Minh Chaâu sau 1975.
- Truyeän khoâng chæ thaønh coâng bôûi chöùa ñöïng nhöõng  suy ngaãm, nhöõng chieâm nghieäm, trieát lyù saâu saéc cuûa nhaø vaên veà con ngöôøi vaø cuoäc ñôøi; töø ñoù coù giaù trò thöùc tænh moïi ngöôøi haõy bieát nhaän ra, traân troïng nhöõng giaù trò vaø veû ñeïp bình dò, gaàn guõi ñích thöïc vaø beàn vöõng cuûa cuoäc soáng, cuûa gia ñình, cuûa queâ höông. Ñoàng thôøi, coøn laø taùc phaåm tieâu bieåu cho taøi naêng saùng taïo ôû ngoøi buùt cuûa Nguyeãn Minh Chaâu giai ñoaïn ñang vöõng vaøng treân con ñöôøng goùp phaàn ñoåi môùi vaên hoïc nöôùc nhaø cuûa oâng vôùi caùch mieâu taû taâm lyù tinh teá, nhieàu hình aûnh giaøu tính bieåu töôïng, caùch taïo tình huoáng nghòch lyù, traàn thuaät qua doøng noäi taâm nhaân vaät,… Nguyễn Minh Châu - người mở đường xuất sắc cho Văn học Việt Nam thời kỳ đổi mới, người đã “đi được xa nhất” trong cao trào đổi mới của Văn học Việt Nam đương đại. Nhà văn Nguyễn Khải nói: "Nguyễn Minh Châu là người kế tục xuất sắc những bậc thầy của nền văn xuôi Việt Nam và cũng là người mở đường rực rỡ cho những cây bút trẻ tài năng sau này".