Hết rồi còn chi đâu tôi ơi
Vùi lại tất cả tâm tư thôi
Dẫu biết hắt hiu còn vương mãi
Thì thôi hãy cứ bỏ quên đời
13/10/2013
Tôi buộc lòng tôi với mọi người, Để tình trang trải tới muôn nơi, Để hồn tôi với bao hồn khổ, Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời.
Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013
ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ
26/9/2013Thơ: Lý - Thảo
Sớm nay nghe tin gió đông về
Mẹ ơi có lạnh một miền quê
Phương Nam mùa này trời nóng lắm
Ngoài Bắc chắc giờ lạnh tái tê
Con thương đôi bàn tay nhỏ bé
Gạch đá góc cạnh mẹ bưng bê
Tay cuốc, tay xẻng phơi sương gió
Ruộng lúa đồng nương đủ bộn bề
Trời chớm vào đông rồi mẹ nhé
Nhớ mặc áo ấm kẻo gió se
Công trường trang bị ủng, tay lót
Cho làn da mỏng bớt sun suê
Đông qua xuân tới con sẽ về
Đọc vần thơ nhớ cho mẹ nghe
Rằng con nơi xa luôn mong mẹ
Hối hận rằng con nỡ xa lìa.
Xêxê của mẹ
TỰ TÌNH LÚC NỬA ĐÊM
Thơ: Lý - Thảo3h sáng 18.9.2013
Màn đêm đen chìm sâu trong tĩnh mịch
Hơi thở ai dục dịch tiếng dồn vang
Như gấp gáp dồn đuổi giấc mộng vàng
Trong chiêm bao mà không một phút nghỉ.
Có khi nào ta say cũng thế nhỉ
Bởi hồn ta nào có lúc bình yên
Biết bao đêm trăn trở tìm một bến
Cả trong mơ cũng thấy lạc biển trời.
Xêxê
TRUNG THU TÔI NHỚ TUỔI THƠ
Thơ: Lý - Thảo15.9.2013
Một mình tôi bước trên con phố dài
Trông hàng ngàn những chiếc bánh đủ loại
Tròn
Vuông
Dòng người cuồng vào mua bán
Ngập tràn
Cả những chiếc đèn ông sao đảo chao muôn tia sáng chói loá
Ôi nhớ quá!
Trung thu món quà tuổi thơ tôi.
Chợt nhớ hồi
Trước đêm rằm dăm đôi ba bữa
Rủ nhau lên rừng kiếm nứa
Chẻ, gọt rồi xâu gộp thành ngôi sao
Kiếm quyển vở nào đã viết lên hết
Lấy đất sét đỏ vàng và than đen
Và tô lên đủ loại màu nhem nhuốc.
Đã có lúc
Hái lấy quả quýt xanh
Xâu thành hình chú cuội
Hái đôi quả bưởi vàng
Xẻ nửa làm cung trăng
Cắt giấy trắng dán quanh chiếc lõi ngô làm váy cho chị hằng
Lấy hạt cơm làm hồ
Lấy rơm khô làm tóc.
Cũng có lúc
Lấy bùn đất làm bánh
Nặn thành đủ loại hình.
Rồi tới đêm trăng thanh
Kéo nhau ra bờ ao đứng
Thi xem ai ném đá trúng vầng trăng
Chán chê thì chơi khăng, hay ngồi lê chơi chắt, chuyền, cờ người, cờ vây.
Trung thu tuổi thơ tôi là thế đấy
Chứ nào có giây phá cỗ đêm rằm.
Hơn hai mươi năm
Tôi vẫn nhớ ngày xưa
Nghịch ngợm, ngây ngô
Nhưng có những đêm rằm sáng tỏ.
Còn bây giờ
Bơ vơ trên đường phố
Nhìn bao kiếp trẻ thơ
Không nhà cửa
Không nơi nương tựa
Đang lang thang nơi đầu đường xó chợ
Đánh gjày xi, hát rong, bán vé số
Mỗi đêm về nằm ngủ
Trong những ổ tối tăm
Mơ về chuỗi đêm rằm
Sâu thẳm
Miên man
Lòng tôi lại ngập tràn
Niềm khát khao với vô vàn mong ước
Trăng soi đáy nước
Trăng rọi tuổi thơ.
Xêxê
TA CHẲNG CÒN AI
14.9.2013thơ: Lý - Thảo
Ta chỉ còn ta chẳng còn ai
Ngần ngơ phè phỡn bóng đêm dài
Tường che một cõi hồn heo hút
Sầu đong khoé mắt một hình hài.
Trăng nhòm khe cửa cười với ai
Hay thấy đời ta quá khôi hài
Dấn thân biển đời đầy bão tố
Đông tây nam bắc vượt trùng đài.
Long đong lận đận một thiên thai
Đêm về ô cửa chẳng then cài
Ôm vầng trăng khuyết chờ một nửa
Một nửa chân trời đã phôi phai.
Ngày qua tháng lại chẳng còn ai
Vẫn mình ta đó ôm mộng hoài
Nhiêu mộng cũng tan cũng vỡ vụn
Ta chỉ còn ta chẳng còn ai.
Xêxê!
THƯƠNG CỤ GIÀ TRÊN XE BUS
13.9.2013thơ: Lý - Thảo
Hôm nay tôi ngồi trên xe
Gia đình nhà nọ cũng kề dãy bên
Mẹ thì ngồi tít đầu trên
Bố thì ngồi dưới ghế êm một nhà
Thằng con ngồi giữa mẹ cha
Xe thì đông nghịt ông già ghé chân
Tuổi cao thêm liệt một chân
Vậy mà thằng bé khóc ầm kêu to
Cuối đầu cất giọng òm xo
Ông bà đua chửi ông to bà hùm
Hai người đua vặn volum
Chửi luôn tài xế um xùm khắp xe
Chửi rằng mua vé một bề
Bỏ tiền ra đó chẳng hề ngồi nguyên
Lại còn bắt người ké xen
Ông kia đứng dậy (không) tôi lên ra rìa
Ông già cứ thế im re
Vì xe đông quá ai rè ông thương
Tôi thì đứng, chẳng ghế nhường
Thấy thương thấy tội cùng đường cho ông
Thấy rằng thời này tệ không?
Người đâu vô cảm chỉ trông vào mình
Có tiền là có quyền linh
Người nghèo cứ khổ chùng chình mãi thôi!
Xêxê
TỰ TÌNH MÙA THU
Thơ: Lý - Thảo12.9.2013
Thu tàn theo đi ngàn lá úa
Đông qua xuân về sắc trời cho
Ai ơi đừng sầu một quãng vắng
Cứ mặc trời thay chớ buồn lo.
Vòng xoáy tự nhiên ai ngăn nổi
Đâu phải vị thần phép đầy tay
Hoá bầu trờj xanh xuân xuân mãi
Để cho ai thoải mái hương đời.
Thu tàn, thu cuốn mặc thu trôi
Úa cây, úa lá, chả úa đời
Bước dưới trời thu ta bỡ ngỡ
Sầu đâu đong mãi, chỉ một thời.
Xêxê!
CÓ LẼ TÌNH TÔI ĐÃ CHẾT RỒI
Thơ: Lý - Thảo10.9.2013
Có lẽ tình tôi đã chết rồi
Chẳng còn ai nữa đến bên tôi
Một lần duyên lỡ một đời khổ
Chôn chặt niềm tin một cuộc đời.
Có lẽ tình tôi đã chết rồi
Nhỏ nhoi hi vọng cũng tàn phôi
Đêm về gieo chi tình trong mộng
Mộng lúc tàn canh được mấy hồi.
Có lẽ tình tôi đã chết rồi
Gồng mình nhận lấy kiếp đơn côi
Ngậm đắng bờ môi tàn theo gió
Nuốt lệ bờ mi phút ngậm ngùi.
Có lẽ tình tôi đã chết rồi
Chẳng còn dám ước kiếp chung đôi
Chẳng mơ ân ái một lần nữa
Ngàn giấc chiêm bao mãi xa vời.
Có lẽ tình tôi đã chết rồi
Nhếch mặt thôi cố gắng gượng cười
Đã có bao lần tôi tự hỏi
Sao tình tôi chết sớm vậy trời?.
Xêxê
ỐM
Ta đã ốm vài hôm liềnCơm ăn chẳng đặng liên miên thế này
Họng đau ho suốt đêm ngày
Hỏi sao có thể không gầy xanh xao
Thuốc thì đã uống thưở nào
Viên này loại nọ nhờn sao ấy rồi
Bao giờ mỡ thịt thêm bồi
Thay da bọc lấy xương lồi khắp thân
Bao giờ khuôn trở hồng nhan
Cho người chẳng phụ cho an tấm lòng
Cứ hoài ốm vậy bằng không
Người chê bệnh tật chạnh lòng làm sao
Xương lồi má hóp hanh hao
Nào đâu muốn vậy cớ sao chê mình
Thôi thì cứ thế lặng thinh
Mặc người lạnh cảm chẳng (thương) tình thì thôi
Mai này ta khoẻ lại rồi
An cư yên nghiệp mấy hồj béo ngay
Mặc người nói xấu nói hay
Ta dù có ốm nhưng ngay tấm lòng.
29.8.13
Xêxê
Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013
LẠC BƯỚC
“ - Xoẹt ! Xoẹt! Xoẹt!
Những tiếng kêu cứ phát ra từ những lá cỏ sắc nhọn đang cứa từng vết trên cơ thể tôi. Bộ trang phục lành lặn của ngày hôm qua giờ đã rách tả tơi như những lá chuối già gãy rộp treo lủng lẳng quanh gốc. Mặt tôi mếu máo cùng với mồ hôi nhễ nhại lăn dài trên lưng, đôi khi thấy buồn buồn tưởng chừng như con gì đang bò khiến tôi rợn cả người . Tôi đang cố rẽ những cành cây cỏ rậm rạp, băng mình giữa đại ngàn hoa lá để tìm lối thoát. Tôi đi lung tung, lục sà lục sục tìm lối mòn để về mà chẳng thấy.
Tôi là một người nông dân nghèo, tay trần chân đất. Nhưng tôi được trời phú cho cơ thể cường tráng, mình đồng da sắt với làn da đen bóng loáng và bộ cơ lực lưỡng.
Hôm qua tôi quyết đi xa kiếm củi, hi vọng lấy được củi to đẹp để bán được giá cao hơn. Tôi bị lạc vào rừng Vải của nhà ai đó đã bỏ hoang từ lâu. Những cây vải đã già, chẳng cây nào có quả và cỏ thì xanh tốt, cao nghều, chừng hai đầu người như tôi che hết mọi luồng ánh sáng.
Đã hai ngày trôi qua tôi bỏ đói giữa rừng hoang, cơ thể tôi gần như kiệt sức. Tôi tranh thủ hái lấy mấy lá cây nhai cho đỡ đói. Tuy tôi có bộ cơ da săn chắc nhưng cũng không thể tránh khỏi những tổn thương do gai rừng và cây cỏ gây nên. Dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn đặt cho mình niềm tin, nghị lực. Tôi tự nhủ:
- Không! Mình không thể bỏ thân nơi rừng hoang này được!
Tôi nhìn những cây cỏ thầm nghĩ nó có ai giúp, chăm sóc đâu mà vẫn xanh tốt đó thôi. Rồi tôi lại tin vào sự sống của mình. Đúng vậy chỉ khi con người sống có niềm tin họ mới làm nên tất cả.
***
- Meo! Meo! Meo!
Trong cơn đói đang lả người, nghe tiếng mèo rừng kêu, tôi rượt đuổi theo nó với hi vọng bắt được thì thịt nó ăn tạm. Bắt được tôi vui mừng khôn siết. Đương lúc định lấy dao mổ nó thì ai ngờ bị nó vồ, cào cho tôi mấy cái rồi chạy mất.
Thương tật trên cơ thể tôi ngày càng nặng hơn. Tôi ngồi một chỗ lau chữa vết thương. Toàn thân tôi bị tê liệt, kiệt sức.
Đúng lúc buông tay với tất cả, chẳng thể làm gì nữa thì lại nghe tiếng động. Tôi sợ hãi vì sợ lợn rừng ăn thịt tôi. Nhưng rồi trên khuôn mặt tôi đã nở nụ cười như mặt trời vừa hiện lên sau hai ngày âm u mưa bão.
Có tiếng người nói chuyện dằng xa. Tôi thét lên vói giọng run run:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Có hai người tiến lại gần tôi. Đôi mắt tôi mờ mờ cũng nhận ra được đó là hai vợ chồng nhà hàng xóm anh Phấn, chị Thước.
Họ sắng sốt nhìn tôi, chị Thước nhìn tôi ân cần:
- Anh Kéo! Anh bị sao vậy? Xưa nay anh khỏe lắm cơ mà?
Mệt mỏi quá, tôi thều thào đáp:
- Ừ thì tôi khỏe! Nhưng nào ai khỏe được mãi đâu. Tôi đã bị lạc vào đây và bỏ đói hai ngày, giờ còn sức đâu nữa!
Chị Thước thương tình, cầm đôi bàn tay tôi nhẹ nhàng đưa nắm cơm và nói:
- Vợ chồng tôi có mớ cơm nắm, anh ăn tạm đi?
Tôi xúc động không nói nên lời. Vì cơn đói nên tôi cũng chẳng biết xấu hổ nữa. Tôi vội vàng mở nắm cơm và gặm từng miếng to bự vội vàng nhai và nuốt, suýt nữa thì nghẹn.
Chị Thước phát đường còn anh Phấn dìu đưa tôi về.
Về nhà tôi thịt gà làm cơm mời hai vợ chồng họ. Từ đó tình cảm hàng xóm của chúng tôi ngày càng thắm thiết.
Tôi cũng nhận ra một điều rằng: Chốn rừng sâu rậm rạp để đi lấy củi dễ dàng, lần sau tôi phải đi phát đường trước.”
*Hết*
Trong cuộc đời mỗi con người cũng vậy, để đến được cái đích cuối cùng mà ta mơ ước, không phải ta cứ đi đại, di bừa mà cần phải vạch ra những mục tiêu kế hoạch.
Sau mấy ngày tôi bị lạc giữa chốn phố thị xa hoa, không một người thân quen, làm công nhân tại một công ti may, hằng ngày tiếp cận với Vải, Kéo, Thước, Phấn, tôi nhận ra một điều rằng: Cuộc đời ta như tấm vải, ta như cái kéo, để có thể đi được đến thành công, cần vẽ ra cho mình con đường thẳng nhất.
Và: Trên con đường thành công không thể có dấu chân của một mình bạn
“ĐỪNG BAO GIỜ ĐI ĂN MỘT MÌNH”
“ - Xoẹt ! Xoẹt! Xoẹt!
Những tiếng kêu cứ phát ra từ những lá cỏ sắc nhọn đang cứa từng vết trên cơ thể tôi. Bộ trang phục lành lặn của ngày hôm qua giờ đã rách tả tơi như những lá chuối già gãy rộp treo lủng lẳng quanh gốc. Mặt tôi mếu máo cùng với mồ hôi nhễ nhại lăn dài trên lưng, đôi khi thấy buồn buồn tưởng chừng như con gì đang bò khiến tôi rợn cả người . Tôi đang cố rẽ những cành cây cỏ rậm rạp, băng mình giữa đại ngàn hoa lá để tìm lối thoát. Tôi đi lung tung, lục sà lục sục tìm lối mòn để về mà chẳng thấy.
Tôi là một người nông dân nghèo, tay trần chân đất. Nhưng tôi được trời phú cho cơ thể cường tráng, mình đồng da sắt với làn da đen bóng loáng và bộ cơ lực lưỡng.
Hôm qua tôi quyết đi xa kiếm củi, hi vọng lấy được củi to đẹp để bán được giá cao hơn. Tôi bị lạc vào rừng Vải của nhà ai đó đã bỏ hoang từ lâu. Những cây vải đã già, chẳng cây nào có quả và cỏ thì xanh tốt, cao nghều, chừng hai đầu người như tôi che hết mọi luồng ánh sáng.
Đã hai ngày trôi qua tôi bỏ đói giữa rừng hoang, cơ thể tôi gần như kiệt sức. Tôi tranh thủ hái lấy mấy lá cây nhai cho đỡ đói. Tuy tôi có bộ cơ da săn chắc nhưng cũng không thể tránh khỏi những tổn thương do gai rừng và cây cỏ gây nên. Dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn đặt cho mình niềm tin, nghị lực. Tôi tự nhủ:
- Không! Mình không thể bỏ thân nơi rừng hoang này được!
Tôi nhìn những cây cỏ thầm nghĩ nó có ai giúp, chăm sóc đâu mà vẫn xanh tốt đó thôi. Rồi tôi lại tin vào sự sống của mình. Đúng vậy chỉ khi con người sống có niềm tin họ mới làm nên tất cả.
***
- Meo! Meo! Meo!
Trong cơn đói đang lả người, nghe tiếng mèo rừng kêu, tôi rượt đuổi theo nó với hi vọng bắt được thì thịt nó ăn tạm. Bắt được tôi vui mừng khôn siết. Đương lúc định lấy dao mổ nó thì ai ngờ bị nó vồ, cào cho tôi mấy cái rồi chạy mất.
Thương tật trên cơ thể tôi ngày càng nặng hơn. Tôi ngồi một chỗ lau chữa vết thương. Toàn thân tôi bị tê liệt, kiệt sức.
Đúng lúc buông tay với tất cả, chẳng thể làm gì nữa thì lại nghe tiếng động. Tôi sợ hãi vì sợ lợn rừng ăn thịt tôi. Nhưng rồi trên khuôn mặt tôi đã nở nụ cười như mặt trời vừa hiện lên sau hai ngày âm u mưa bão.
Có tiếng người nói chuyện dằng xa. Tôi thét lên vói giọng run run:
- Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Có hai người tiến lại gần tôi. Đôi mắt tôi mờ mờ cũng nhận ra được đó là hai vợ chồng nhà hàng xóm anh Phấn, chị Thước.
Họ sắng sốt nhìn tôi, chị Thước nhìn tôi ân cần:
- Anh Kéo! Anh bị sao vậy? Xưa nay anh khỏe lắm cơ mà?
Mệt mỏi quá, tôi thều thào đáp:
- Ừ thì tôi khỏe! Nhưng nào ai khỏe được mãi đâu. Tôi đã bị lạc vào đây và bỏ đói hai ngày, giờ còn sức đâu nữa!
Chị Thước thương tình, cầm đôi bàn tay tôi nhẹ nhàng đưa nắm cơm và nói:
- Vợ chồng tôi có mớ cơm nắm, anh ăn tạm đi?
Tôi xúc động không nói nên lời. Vì cơn đói nên tôi cũng chẳng biết xấu hổ nữa. Tôi vội vàng mở nắm cơm và gặm từng miếng to bự vội vàng nhai và nuốt, suýt nữa thì nghẹn.
Chị Thước phát đường còn anh Phấn dìu đưa tôi về.
Về nhà tôi thịt gà làm cơm mời hai vợ chồng họ. Từ đó tình cảm hàng xóm của chúng tôi ngày càng thắm thiết.
Tôi cũng nhận ra một điều rằng: Chốn rừng sâu rậm rạp để đi lấy củi dễ dàng, lần sau tôi phải đi phát đường trước.”
*Hết*
Trong cuộc đời mỗi con người cũng vậy, để đến được cái đích cuối cùng mà ta mơ ước, không phải ta cứ đi đại, di bừa mà cần phải vạch ra những mục tiêu kế hoạch.
Sau mấy ngày tôi bị lạc giữa chốn phố thị xa hoa, không một người thân quen, làm công nhân tại một công ti may, hằng ngày tiếp cận với Vải, Kéo, Thước, Phấn, tôi nhận ra một điều rằng: Cuộc đời ta như tấm vải, ta như cái kéo, để có thể đi được đến thành công, cần vẽ ra cho mình con đường thẳng nhất.
Và: Trên con đường thành công không thể có dấu chân của một mình bạn
“ĐỪNG BAO GIỜ ĐI ĂN MỘT MÌNH”
Hai ngày làm việc chỗ kia
Nhìn cô quản đốc la lia suốt ngày
Chửj ngườj chẳng nể một tay
Y dân chợ búa bậy thay dùng từ
Mặt mày như chúa gầm gừ
Miệng la thay chỉ mắt đừ trắng phau
May thì yên lặng hồj lâu
Dăm ba phút một thò đầu khắp nơj
Học đâu văn hoá dạy ngườj
Chẳng aj mắc lỗj tơj bờj la um
Tôi thì mặc chuyện tùm lum
Sợ lâu ở đó thành chùm bậy thôi!
Nhìn cô quản đốc la lia suốt ngày
Chửj ngườj chẳng nể một tay
Y dân chợ búa bậy thay dùng từ
Mặt mày như chúa gầm gừ
Miệng la thay chỉ mắt đừ trắng phau
May thì yên lặng hồj lâu
Dăm ba phút một thò đầu khắp nơj
Học đâu văn hoá dạy ngườj
Chẳng aj mắc lỗj tơj bờj la um
Tôi thì mặc chuyện tùm lum
Sợ lâu ở đó thành chùm bậy thôi!
LẠC
Tuổj đôj mươj dẫm phog ba trên đờj
Đạp chông gaj lách nỗj đau hồn xác
Như tột cùng nước thác đổ ghềnh cao
Ngày như đêm thâm tâm ta cồn cào.
Ta gồng mình đươg thờj kì gjông bão
Thuyền khôg buồm chao đảo gjữa bjển khơj
Nước sống cùng cứ dồn dập chơj vơj
Ta lo sợ gjữa vùng trờj sâu thẳm.
Ai cho ta một bến vắng yên nằm
Cho tâm hồn trở về nơj thanh tịnh
Cho nắng cườj lúc buổj sớm bình minh
Cho tình ta chẳng lạc nữa, yên bình.
19.8.13Xêxê
TÌNH NHƯ LÁ VÀ CÂY
Tình đôi ta
Như là lá
Như là cây
Khéo thay nhau
Lớn từng ngày
Cây cắm rễ
Kéo nước sâu
Nâng gjọt màu
Xanh chồj lá
Lá là anh
Đậu trên cành
Khj gjó thoảng
Hát ca vang
Cây chẳng màng
Lá vu vơ
Cây hững hờ
Lá mặk kệ
Mùa cạn về
Lá rụng rơj
Bay cuốj trờj
Cây trơ trọj
Lá vẫy gọj
Tiếng xào xạc
Cây đã khác
Mặk lá bay
Đẹp lắm thay
Chẳng mấy ngày
Trên những ngọn
Trồj mầm mớj
Trog nắng cườ
jNgàn lá tươj
Đu đưa hát.
18.8.13.
Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013
Lần đầu tiên Thảo được khuyên thử viết truyện ngắn, thấy cũng thú vị.
Sáng nay bỏ ra 3 tiếng để viết! bài đầu tiên mong các bạn đọc và cho Thảo xin lời nhận xét thật tình nhất để Thảo sửa chữa cho hay hơn!
Chân thành cảm ơn!
Truyện ngắn : TÌNH LẺ MỘT ĐÊM
Lý Thị Thảo. Sáng tác ngày 15/8/2013
Màn đêm mờ ảo xen với ánh đèn leo lắt mông lung kéo dài lan tỏa trong tâm hồn và tầm mắt của cô bé. Một mình cô nằm nghe tiếng gáy khò khò của hắn như những tiếng cười giòn giã sau trận chiến mệt mỏi. Tấm thân trần của hắn duỗi thẳng lặng im trong giấc ngủ bên cạnh thân hình trắng nõn nà đang co quắp người và khe khẽ vang lên những tiếng nấc nghẹn ngào. Vũng máu đang thấm dần trên tấm khăn mềm đặt giữa hai thế giới trơ trọi và khác biệt. Tình lẻ một đêm của T (Thú) và N (Nhân)
Đây là lần thứ n T làm chuyện ấy với biết bao cô gái còn non trẻ. Hắn là một gã trưởng phòng kinh doanh ga lăng dởm. Hắn có tướng mạo cũng tàm tạm. Đặc biệt trong con người hắn sở hữu bộ óc thông minh và khả năng suy tính nhạy bén. Giống như một lô hàng kinh doanh, hắn có thể lên lịch trình cho việc chiếm đoạt một cô bé rất nhanh gọn. Ở hắn chất dâm trong bản năng của thú dữ trội hơn cả chữ tình trong con người.
Khác với những lần trước, hắn cà khịa, lấn lá mon men với những cô gái ở quê ra làm công nhân, làm phụ ở quán ba nhà hàng thì lần này hắn tí tởn trên cộng đồng mạng facebook. Hắn mới tham gia làng face được vài tháng. Thấy trên đó nhiều cô gái trẻ, đẹp, khờ khạo hắn nảy ra ý định lừa gạt. Đây là cách hắn có thể vừa ngồi bàn làm việc, vừa tán gái mà xếp, đồng nghiệp, vợ không biết trò bỉ ổi của hắn.
Sau gần tháng dụ ngon giỗ ngọt, hắn hẹn gặp cô bé có tên face là N tại một quán cafe sang trọng ở Sài Gòn. Hắn lịch lãm khoác trên mình chiếc sơ mi màu trắng và cà vạt màu đỏ. Trông hắn bảnh hơn những ngày thường. Cô bé giản dị trong chiếc quần jean và áo phông màu hồng tựa như chính cuộc đời và con người cô vậy.
Khoảng lặng trong quán cafe buổi tối hôm đó vô cùng lãng nạn như trong những cuốn tiểu thuyết của Hạ Du - một tác giả chuyên viết về tình yêu mà cô bé vẫn hay đọc. Hắn đã bao trọn quán cafe trong hai tiếng đồng hồ để dành cho khoảng riêng của hắn.
Hắn làm như những gì hắn đã sắp xếp. Tiếng nhạc du dương vang lên hắn quỳ gối và đưa cho cô bé chiếc nhẫn được đặt sẵn trong hộp. Hắn cất cái giọng nai chua thỉnh cầu với cô bé:
- Em yêu! Đồng ý làm vợ anh nhé!
Một sự cầu hôn bất ngờ ngay lần gặp đầu tiên khiến cô bé ngỡ ngàng không tưởng. N thẫn thờ không nói gì. Hắn cầm bàn tay trái bé nhỏ và luồn chiếc nhẫn vàng mạ qua từng đốt ngón tay cho cô.
* * *
Hắn đưa cô tới một khách sạn gần đó nghỉ. Hắn hứa chỉ đưa cô tới phòng sau đó ra về chuẩn bị cho công việc của công ti hôm sau. N yên tâm gật đầu.
Căn phòng khách sạn đã được hắn đặt trước trang hoàng, mĩ lệ. Bước vào phòng, cô bé ngỡ ngàng và xúc động trước tấm chân tình của hắn. N thản nhiên cất giọng:
- Cảm ơn anh đã cho em một không gian lung linh huyền ảo tuyệt vời như thế này! Nhưng em chỉ có thể ngủ ngon giấc khi tắt số đèn nháy mà anh đã chuẩn bị đó! Giờ em mệt rồi, em muốn nghỉ, anh có thể về chuẩn bị cho công việc ngày mai của anh!
Câu nói tưởng như đời thường nhưng là cánh cửa mở ra số phận của một cô bé còn đang tuổi chớm vào đời.
Hắn lại cất lên giọng nai thân mật vốn từng thấy khi hắn tiếp cận với bất kể một cô gái trẻ khác:
- Anh muốn ở bên em một lúc thôi! Lát nữa anh về!
Thế rồi cái một lúc của hắn đã dập tắt cả một cuộc đời tươi trẻ.
- Bùm!
Tiếng đóng sập cửa vang lên như tiếng súng nổ phá tung cả bầu trời.
Tiếng mưa đêm ngoài trời lộp bộp, không còn ai nghe thấy gì nữa. Hắn ôm chầm lấy cô, hôn lấy hôn để. Bàn tay của hắn mân mê khắp chốn. Chỉ trong gang tấc hắn đã lột sạch đồ của cô. Trò dâm ô bỉ ổi của hắn trỗi dậy như bản năng của một loài thú dữ chứ không phải con người. Cả cái lưỡi của hắn như lưỡi chó lân la liếm lét đủ mọi ngõ ngách trên cơ thể cô.
- Bốp! Bốp! Bốp!
Cái tát thưởng cho trò dâm ô đó của cô dành cho hắn cũng chưa đủ làm hắn tỉnh ngộ. Hắn bịt miệng không cho N nói một câu. Cô bé vẫy vùng ác liệt, giọt mồ hôi bóng loáng lăn dài trên làn da trắng mỏng của cô nhưng sức chống cự của một cô thiếu nữ còn non trẻ không thể chống lại cơ thể cường tráng và bộ cơ gân săn chắc của hắn.
N hét lên trong đêm đen với giọng uể oải và trong tiếng mưa hối hả nhưng nó bị dập tắt bằng tiếng hù dọa của hắn:
- Cô còn hét tôi giết cô đó!
Thế rồi trời cũng dần tạnh mưa. Ngoài tiếng kêu của thành giường cót két và tiếng sụt sịt, nghẹn ngào là một không gian ảm đạm, tang thương, lặng ngắt không một âm thanh nào khác.
***
Hắn ta đã chìm sâu trong giấc ngủ và gáy to như thể con hổ dữ vừa ăn xong con mồi, no bụng và lăn quềnh ra ngủ một giấc ngon lành.
N khe khẽ lấy khăn chùm lên thân thể mình và nhìn tấm mành trên cửa sổ đang bay bay trong gió đêm và cười nhạt. Cô nhìn một lúc lâu vào ánh đèn sáng nhất trên tòa nhà cao tầng. Bỗng dưng nó cụp tắt và cô lại liếc mắt nhìn xuống những ánh đèn cao áp sáng choang bên đường.
Sáng nay bỏ ra 3 tiếng để viết! bài đầu tiên mong các bạn đọc và cho Thảo xin lời nhận xét thật tình nhất để Thảo sửa chữa cho hay hơn!
Chân thành cảm ơn!
Truyện ngắn : TÌNH LẺ MỘT ĐÊM
Lý Thị Thảo. Sáng tác ngày 15/8/2013
Màn đêm mờ ảo xen với ánh đèn leo lắt mông lung kéo dài lan tỏa trong tâm hồn và tầm mắt của cô bé. Một mình cô nằm nghe tiếng gáy khò khò của hắn như những tiếng cười giòn giã sau trận chiến mệt mỏi. Tấm thân trần của hắn duỗi thẳng lặng im trong giấc ngủ bên cạnh thân hình trắng nõn nà đang co quắp người và khe khẽ vang lên những tiếng nấc nghẹn ngào. Vũng máu đang thấm dần trên tấm khăn mềm đặt giữa hai thế giới trơ trọi và khác biệt. Tình lẻ một đêm của T (Thú) và N (Nhân)
Đây là lần thứ n T làm chuyện ấy với biết bao cô gái còn non trẻ. Hắn là một gã trưởng phòng kinh doanh ga lăng dởm. Hắn có tướng mạo cũng tàm tạm. Đặc biệt trong con người hắn sở hữu bộ óc thông minh và khả năng suy tính nhạy bén. Giống như một lô hàng kinh doanh, hắn có thể lên lịch trình cho việc chiếm đoạt một cô bé rất nhanh gọn. Ở hắn chất dâm trong bản năng của thú dữ trội hơn cả chữ tình trong con người.
Khác với những lần trước, hắn cà khịa, lấn lá mon men với những cô gái ở quê ra làm công nhân, làm phụ ở quán ba nhà hàng thì lần này hắn tí tởn trên cộng đồng mạng facebook. Hắn mới tham gia làng face được vài tháng. Thấy trên đó nhiều cô gái trẻ, đẹp, khờ khạo hắn nảy ra ý định lừa gạt. Đây là cách hắn có thể vừa ngồi bàn làm việc, vừa tán gái mà xếp, đồng nghiệp, vợ không biết trò bỉ ổi của hắn.
Sau gần tháng dụ ngon giỗ ngọt, hắn hẹn gặp cô bé có tên face là N tại một quán cafe sang trọng ở Sài Gòn. Hắn lịch lãm khoác trên mình chiếc sơ mi màu trắng và cà vạt màu đỏ. Trông hắn bảnh hơn những ngày thường. Cô bé giản dị trong chiếc quần jean và áo phông màu hồng tựa như chính cuộc đời và con người cô vậy.
Khoảng lặng trong quán cafe buổi tối hôm đó vô cùng lãng nạn như trong những cuốn tiểu thuyết của Hạ Du - một tác giả chuyên viết về tình yêu mà cô bé vẫn hay đọc. Hắn đã bao trọn quán cafe trong hai tiếng đồng hồ để dành cho khoảng riêng của hắn.
Hắn làm như những gì hắn đã sắp xếp. Tiếng nhạc du dương vang lên hắn quỳ gối và đưa cho cô bé chiếc nhẫn được đặt sẵn trong hộp. Hắn cất cái giọng nai chua thỉnh cầu với cô bé:
- Em yêu! Đồng ý làm vợ anh nhé!
Một sự cầu hôn bất ngờ ngay lần gặp đầu tiên khiến cô bé ngỡ ngàng không tưởng. N thẫn thờ không nói gì. Hắn cầm bàn tay trái bé nhỏ và luồn chiếc nhẫn vàng mạ qua từng đốt ngón tay cho cô.
* * *
Hắn đưa cô tới một khách sạn gần đó nghỉ. Hắn hứa chỉ đưa cô tới phòng sau đó ra về chuẩn bị cho công việc của công ti hôm sau. N yên tâm gật đầu.
Căn phòng khách sạn đã được hắn đặt trước trang hoàng, mĩ lệ. Bước vào phòng, cô bé ngỡ ngàng và xúc động trước tấm chân tình của hắn. N thản nhiên cất giọng:
- Cảm ơn anh đã cho em một không gian lung linh huyền ảo tuyệt vời như thế này! Nhưng em chỉ có thể ngủ ngon giấc khi tắt số đèn nháy mà anh đã chuẩn bị đó! Giờ em mệt rồi, em muốn nghỉ, anh có thể về chuẩn bị cho công việc ngày mai của anh!
Câu nói tưởng như đời thường nhưng là cánh cửa mở ra số phận của một cô bé còn đang tuổi chớm vào đời.
Hắn lại cất lên giọng nai thân mật vốn từng thấy khi hắn tiếp cận với bất kể một cô gái trẻ khác:
- Anh muốn ở bên em một lúc thôi! Lát nữa anh về!
Thế rồi cái một lúc của hắn đã dập tắt cả một cuộc đời tươi trẻ.
- Bùm!
Tiếng đóng sập cửa vang lên như tiếng súng nổ phá tung cả bầu trời.
Tiếng mưa đêm ngoài trời lộp bộp, không còn ai nghe thấy gì nữa. Hắn ôm chầm lấy cô, hôn lấy hôn để. Bàn tay của hắn mân mê khắp chốn. Chỉ trong gang tấc hắn đã lột sạch đồ của cô. Trò dâm ô bỉ ổi của hắn trỗi dậy như bản năng của một loài thú dữ chứ không phải con người. Cả cái lưỡi của hắn như lưỡi chó lân la liếm lét đủ mọi ngõ ngách trên cơ thể cô.
- Bốp! Bốp! Bốp!
Cái tát thưởng cho trò dâm ô đó của cô dành cho hắn cũng chưa đủ làm hắn tỉnh ngộ. Hắn bịt miệng không cho N nói một câu. Cô bé vẫy vùng ác liệt, giọt mồ hôi bóng loáng lăn dài trên làn da trắng mỏng của cô nhưng sức chống cự của một cô thiếu nữ còn non trẻ không thể chống lại cơ thể cường tráng và bộ cơ gân săn chắc của hắn.
N hét lên trong đêm đen với giọng uể oải và trong tiếng mưa hối hả nhưng nó bị dập tắt bằng tiếng hù dọa của hắn:
- Cô còn hét tôi giết cô đó!
Thế rồi trời cũng dần tạnh mưa. Ngoài tiếng kêu của thành giường cót két và tiếng sụt sịt, nghẹn ngào là một không gian ảm đạm, tang thương, lặng ngắt không một âm thanh nào khác.
***
Hắn ta đã chìm sâu trong giấc ngủ và gáy to như thể con hổ dữ vừa ăn xong con mồi, no bụng và lăn quềnh ra ngủ một giấc ngon lành.
N khe khẽ lấy khăn chùm lên thân thể mình và nhìn tấm mành trên cửa sổ đang bay bay trong gió đêm và cười nhạt. Cô nhìn một lúc lâu vào ánh đèn sáng nhất trên tòa nhà cao tầng. Bỗng dưng nó cụp tắt và cô lại liếc mắt nhìn xuống những ánh đèn cao áp sáng choang bên đường.
NẾU NHƯ
Nếu như ta nói
Ta là người dân tộc
Ta biết đủ các phép thần thông ác độc
Không ai tin
Nếu như ta nói
Ta biết bỏ bùa
Không ai tin
Vì nó như trò đùa
Trẻ danh
Nếu như ta nói
Ta biết phép thần thánh
Gọi đủ các thứ tà ma bên cạnh
Không ai tin
Nếu như ta nói
Ta biết thôi miên
Không ai tin
Sự thật đó là điều mà ai cũng cho là mê tín
Mặc cho người không tin
Thì thôiĐặng ở đời
Làm điều tốt thì được báo ơn
Sai xót quá trớn
Thì gieo vạ
Xấu tốt có tà
Gieo nhân nào gặp quả ấy.
TẾT NÀY CON KHÔNG VỀ
Xêxê nhớ mẹ! 20.8.13, 14.7 ÂL
Hôm nay ngày tết Vu Lan
Con ngồi con viết gửi ngàn tình thươg
Hỡj cha mẹ ở quê hươg
Cách nơi con ở dặm trường xa xôi
Tết này ba mẹ có vui
Còn con một góc thủj thuj một mình.
***
Con ngồi trong khoảng lặng thinh
Bỗng nhjên chuôg gọj gjật mình lặg đj
Mẹ cười cất gjọng thầm thì
Hỏj con ở đó ăn gì hôm nay
Nhà mình bữa có thịt quay
Có canh mẹ nấu rau này bánh kia
Sao con ở đó chẳng về
Quanh năm cứ vậy xa lìa mẹ cha.
***
Cúi đầu ngậm nỗi xót xa
Cười trog lệ đắng nhạt nhoà bờ mi
Ngẹn trong miệng, miếng bánh mì
Càng nhaj càng đắng nuốt chj bây gjờ
Đói lòng đói dạ bơ vơ
Mẹ ơi con đã quá khờ phảj khôg?
***
Ngậm ngùj nói dốj mẹ rằng
Con đây vẫn khoẻ mẹ đừng lo toan
Nói rồj nhój kả tâm can
Cả năm một tết Vu Lan chẳng về
Nén cơn lòng đói ê chề
Chìm sâu gjấc ngủ tìm về ngày thơ.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)